Ring ring

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Sủng Em Đến Tận Trời

Sủng Em Đến Tận Trời

Tác giả: Đan Phi Tuyết

Ngày cập nhật: 03:27 22/12/2015

Lượt xem: 134721

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/721 lượt.

người không đền mạng kia, tức giận nói: “Em. . . . . . Em còn chưa tắm xong, anh. . . . . . anh sao lại. . . . . . xông vào như vậy hả?!”
Thân hình cao lớn của hắn làm không gian nhỏ hẹp nhất thời xem ra càng thêm quẫn bách. Đôi mắt đen huyền nóng bỏng của hắn hại đáy lòng nàng lại vừa một hồi loạn cào cào, hoa mắt chóng mặt.
Hắn thật thích nhìn nàng bộ dáng khốn quẫn đáng yêu như vậy. Nàng đỏ mặt có phần chật vật làm hắn như trúng độc. Mái tóc ướt đẫm bồng bềnh trên mặt nước, tiếng nước chảy tí tách, hơi nước bao phủ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia.
Chết tiệt, chỉ là như vậy nhìn khuôn mặt đỏ hồng của nàng, ngực của hắn thế nhưng lại không thể hiểu nổi trướng lên cảm giác hạnh phúc.
Hắn khó khăn đè xuống dục vọng buộc chặt, thấp giọng hỏi nàng: “Em còn phải tắm bao lâu?”
“Anh. . . . . . Anh mặc kệ em!” Chết tiệt, hắn sao vẫn vô lại không chịu đi.
Trong mắt hắn lóe lên một tia thích thú, bộ dáng nhàn nhã nhắc nhở nàng. “Hà Phi, ngâm nước lâu như vậy sẽ thiếu dưỡng khí, anh sợ em sẽ té xỉu.”
Té xỉu? Hà Phi trợn mắt một cái, nghĩ đến mình tình cảnh nhục nhã trần truồng té xỉu ở phòng tắm, lập tức ồn ào: “Được rồi được rồi được rồi. Anh đi ra ngoài đi, em mặc quần áo!”
Hắn chẳng những không đi, còn chết tiệt dùng một đôi ánh mắt nhàn nhã sâu xa quan sát nàng. Khi hắn dời tầm mắt xuống nàng phía dưới, nàng lập tức dùng nước hắt hắn.
“Anh còn nhìn!”
Hắn cười, cuốn tay áo đột ngột kéo nàng từ đáy nước lên. Nàng sợ hãi kêu, hắn sáp gần che lại cái miệng đang kêu la của nàng, hôn đến nàng đầu choáng mắt hoa tứ chi vô lực, lời kháng nghị gì cũng bị hắn hôn rớt, hắn thỏa mãn cực kỳ.
Khi hắn rốt cục buông tay, nàng yếu ớt đến thiếu chút nữa lại trượt vào trong nước. Hắn kịp thời đỡ nàng, ôm lấy cả người nàng đặt vào trên bồn cầu.
“Không cần phải ngượng. Vừa rồi cái gì anh cũng nhìn hết rồi. . . . . .” Hắn xoay người cầm khăn lông, Hà Phi bị chọc tức, nắm chặt khăn tắm, giơ chân đạp hắn. Hắn nhất thời mất cân bằng, phần thân trên ngã vào trong nước, bọt nước văng lên, Hà Phi nở nụ cười.
Lương Chấn Y một thân ướt, xoay người lại. “Được, tốt lắm. . . . . .” Đơn giản cởi xuống áo ướt, Hà Phi kinh hãi đến hai mắt trợn trừng. Lồng ngực rắn chắc bóng loáng nổi đầy cơ bắp kia lập tức khiến nàng ngưng cười. Nàng nhìn mà trân trối nghẹn lời, mặt đỏ như lửa. Bộ ngực hắn màu đồng cổ thật mê người, bụng phẳng lì rắn chắc thật quá gợi cảm . . . . . . Yết hầu nàng thít chặt, sắc mặt nóng ran tiết lộ suy nghĩ tà ác của nàng.
Bên ngoài một mảnh cảnh sắc rực rỡ, một bàn thức ăn ngon nóng hôi hổi.
Chú Hồ thịnh tình khoản đãi Lương Chấn Y từ xa tới, ở hiệu ăn Phúc Viên phố người Hoa đặt hẳn một bàn mời hai người.
“Đến đây đến đây!” Chú Hồ trời sinh tính nhiệt tình, bận rộn giúp Hà Phi gắp đủ loại món ăn. “Ăn thử đi, vịt quay chính tông, ngũ canh tràng vượng*, gà cung bảo**. . . . . .” Chú Hồ hớn ha hớn hở gắp thức ăn, Lương Chấn Y lấy cái đĩa tới, Hà Phi nhìn anh cau mày gắp ra hạt tiêu.
(*) Ngũ canh tràng vượng: một món hầm cay với nguyên liệu chính là tràng lợn
(**) Gà cung bảo: món gà cay truyền thống của Tứ Xuyên
“Đừng gắp, cô ấy không ăn cay.” Anh nói.
Anh ấy làm sao mà biết? Hà Phi kinh ngạc, thấy anh ngăn lại chú Hồ gắp món ăn. “Lấy mấy món ăn nhẹ thôi.”
Anh và chú Hồ uống một ly rượu, hai người thoải mái tán gẫu lại chuyện cũ.
Hà Phi yên lặng ăn mấy món ăn Lương Chấn Y giúp cô lần nữa chọn lại, đáy lòng vẫn là không hiểu rõ, anh ấy làm sao biết cô không ăn cay?! Chút chuyện nhỏ này mà cô nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu vẫn chưa nghĩ ra được.
Ăn cơm xong, nhân viên phục vụ đưa tới mấy cái bánh bích quy hình đĩnh vàng.
Lương Chấn Y đưa bánh quy cho Hà Phi, Hà Phi ngẩng đầu nhìn anh.
“Em không ăn được nữa.” Cô lắc đầu. Nghe thấy chú Hồ cười giải thích.
“Cô nhóc, đây là tập tục của phố Hoa kiều bọn chú. Nhìn xem, cái này gọi là bánh may mắn, cháu mau lấy một cái xem, xem vận khí của cháu như thế nào?”
Hà Phi không hiểu rõ. Cô xem Lương Chấn Y chọn lấy một cái, cắn vỡ cái bánh, cô cũng chọn lấy một cái cắn vỡ, nhìn thấy một tờ giấy lộ ra. Mắt cô sáng lên, cầm lấy cuộn giấy mở ra nhìn, trên đó viết “Chuyện hỉ tới cửa, tình duyên đã đến”. Hà Phi vội vàng vo lại tờ giấy vào trong tay, trên mặt nóng ran.
Chú Hồ cười hỏi cô: “Viết gì vậy?”
Lương Chấn Y cũng hỏi: “Viết cái gì?”
Cô xấu hổ đỏ mặt, vội vàng xua tay. “Không có. . . . . . Không có gì!” Cô hỏi anh. “Của anh viết cái gì?”
Anh nhíu mày. “Em để cho anh xem trước.”
Cô một trận khẩn trương, siết chặt tờ giấy. “Ưm. . . . . . Không viết cái gì hết!”
“Rầm!” Chú Hồ đem tờ giấy của mình đập lên bàn, liếc Lương Chấn Y một cái, hai người nhếch miệng, sau đó rất ăn ý cùng nhau cười to.
“Cháu thần thần bí bí làm cái quái gì a?” Chú Hồ ngó tờ giấy Hà Phi giấu giấu diếm diếm. “Hiệu ăn nhà này mười cái cũng có tám cái viết ‘Chuyện hỉ tới cửa, tình duyên đã đến’! Ai, cháu không cần phải giấu nữa đâu!”
Hà Phi kinh ngạc, mồ hôi lạnh rơi xuống má, lúng túng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng. Lương Chấn