Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ta Muốn Đến Cửu Châu

Ta Muốn Đến Cửu Châu

Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương

Ngày cập nhật: 02:55 22/12/2015

Lượt xem: 1341729

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1729 lượt.

Thương Tiêu bây giờ sẽ giết Hồng Liên để trừ hậu họa. Nguyệt Hoàng, sẽ không có ai nhân từ với kẻ nhập ma đâu. Nếu ta không cứu, sau này hắn chỉ có kết cục hồn bay phách lạc thôi. Hơn nữa, hắn đã cầu cứu ta lâu lắm rồi”.
Nhớ tới Hồng Liên trong giấc mơ, hắn càng lúc càng yếu. Cuối cùng trở thành như thế. Nghĩ kỹ lại, có lẽ đó là một tín hiệu cho biết hắn đã không thể gắng gượng được nữa. Nhược Nhất nói: “Tỷ cứ chờ ở đây. Nếu ta không ra thì một mình tỷ hãy trốn ra ngoài. Ở trên là Thanh Khâu, Thương Tiêu cũng ở đó, tỷ nói với họ là dưới Hồ Trủng có hang động”. Nhược Nhất nói rồi quay người đi.
“Ta sẽ không ở đây đâu!”, Nguyệt Hoàng nói: “Yêu lực của ta chưa mất, ta có thể giúp muội”.
Nhược Nhất trầm tư một lúc rồi gật đầu, cô nhìn Nguyệt Hoàng gượng cười: “Nếu hai chúng ta liều mạng cùng vào, tỷ và Thành Hạo bỉ dực song phi, cùng chết với nhau, ta phải làm thế nào đây?”.
Tiêu hồ ly của ta đã thành thần minh bất tử bất diệt rồi.






Men theo hang động đi vào sâu bên trong, chân giẫm trên dòng máu ướt dính.
Nghĩ tới dòng sông máu này do đâu mà có, Nhược Nhất bất giác thấy buồn nôn, cô quay sang hỏi: “Nguyệt Hoàng, muội có biết những đầu lâu này từ đâu mà có không?”.
Nguyệt Hoàng lắc đầu: “Ta không biết, ta bị bắt tới đây, khi tỉnh lại thì đã thấy như vậy rồi”.
“Ai bắt tỷ?”. Lần thứ ba hỏi câu hỏi này, Nhược Nhất nhìn Nguyệt Hoàng chằm chằm, không cho nàng trốn tránh. Nguyệt Hoàng dừng bước, tránh ánh mắt của Nhược Nhất, im lặng. Nhược Nhất cau mày: “Đã đến nước này rồi, tỷ còn giấu giếm giúp kẻ đó sao?”.
“Nhược Nhất có biết vì sao Toan Dữ điểu bị phong ấn ở Thanh Khâu không?”, Nguyệt Hoàng im lặng một lúc, cuối cùng hỏi một câu không liên quan.
Không sai… không khác cảnh tượng trong mơ chút nào.
Mặt đất toàn máu tươi, cánh tay, bàn chân vương vãi và không gian nồng nặc thứ mùi khiến người ta buồn nôn. Quan trọng nhất là, ở phía trước là nam tử mặc áo đỏ rách tươm, bị đóng đinh trên tường.
Hồng Liên, hoặc cũng có thể nói là Thành Hạo, hắn đang cúi đầu, hôn mê.
Nguyệt Hoàng kêu lên một tiếng, buông Nhược Nhất ra và bay thẳng về phía Hồng Liên. Nhược Nhất bị cơn gió cuốn theo làm cho lảo đảo, suýt ngã lên đống tay chân gãy nát. Sau khi đứng vững, cô ngẩng đầu thấy Nguyệt Hoàng dừng lại bên cạnh Hồng Liên, giơ móng vuốt nhổ bỏ những chiếc đinh đang cắm vào cơ thể hắn.
Hồng Liên không giãy giụa, càng không có ai ra ngăn cản, cả quá trình thuận lợi tới mức khiến người ta kinh hãi. Nguyệt Hoàng dùng mỏ cắp cổ áo của Hồng Liên, từ từ đặt hắn xuống đất. Nhược Nhất luôn cảnh giác, hai tay ngưng tụ một tầng sáng vàng, chầm chậm đi về phía họ. Nguyệt Hoàng dựa bên cạnh Hồng Liên, dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm vết thương đang rỉ máu trên người hắn, tiếng kêu ai oán như thể chính nàng là người bị thương.
Nhược Nhất vừa đi vừa quan sát cảnh vật xung quanh. Không gian nơi này không nhỏ, ở các góc có những tảng đá màu đỏ, chính là thứ đã phát ra luồng sáng đỏ ban nãy. Trên đỉnh đầu vẫn là lớp đất dày. Đất dưới chân bị máu ngấm vào nên mềm nhũn như bùn lầy, chỉ cần bước đi không chú ý là sẽ bị lún xuống.
Nhược Nhất nhìn tay chân nát vụn khắp nơi, càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái, cả những tảng đá ở bốn xung quanh nữa… đây thật giống… giống như một ma trận! Nhược Nhất đang nghĩ vậy thì đột nhiên dưới chân lún xuống, cô giẫm vào chỗ đất mềm nhũn, cố gắng thế nào cũng không rút ra được. Nhược Nhất ngẩng đầu định gọi Nguyệt Hoàng kéo mình lên thì một cánh tay bên cạnh bất chợt dựng đứng lên, như có ý thức kéo mạnh tay Nhược Nhất.
Luồng khí âm u lạnh lẽo của cánh tay ấy khiến Nhược Nhất rùng mình, ánh sáng vàng không chút chần chừ đập thẳng vào cánh tay ấy. Bàn tay đó của Nhược Nhất mới thoát được thì bàn tay kia lại bị kéo xuống – một đầu lâu cắn vào bàn tay phải vừa bị Nguyệt Hoàng cào xước của cô.
Nhược Nhất nhìn thấy đầu của mình đang hút máu của mình, cảm giác quỷ dị này khiến da đầu cô tê dại. Cánh tay phát ra ánh sáng vàng, đánh bay cái đầu lâu ấy đi. Nhưng dù Nhược Nhất làm thế nào cũng không thể ngăn được máu chảy trên cổ tay.
Bình tĩnh nhìn xung quanh, Nhược Nhất chỉ thấy cảm giác bất lực như xuyên thẳng vào tim, những cánh tay cẳng chân vốn đang nằm yên bỗng như bị mùi máu của Nhược Nhất thu hút, đều bừng bừng sống lại.
Nhược Nhất bịt bàn tay phải đang chảy máu không ngừng, nghĩ bây giờ làm thủng một lỗ ở trên đỉnh dễ hơn hay là giết chết những cánh tay cẳng chân vốn đã không còn sinh mệnh này dễ hơn.
“Á!”. Một tiếng gào thét thảm thiết khiến Nhược Nhất giật mình.
Hồng Liên giống như bị thứ gì kích thích đột nhiên nằm quằn quại dưới đất, không ngừng giãy giụa. Nguyệt Hoàng đã hóa thành phượng hoàng ở bên cạnh Hồng Liên, nàng lo lắng không biết phải làm thế nào. Nhưng Nhược Nhất nhìn Hồng Liên đang giãy giụa, cô lại phát hiện mắt của hắn… không hề có màu trắng, đồng tử đỏ như những tảng đá ở quanh đây. Giống hệt dáng vẻ mà Nhược Nhất đã nhìn thấy trong mơ. Tiếng gào thét càng thê lương, nhưng khi lên