
Tác giả: Sói Xám Mọc Cánh
Ngày cập nhật: 03:10 22/12/2015
Lượt xem: 1341171
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1171 lượt.
một điếu khác: “Từ ngày hôm nay con không cần quay lại công ty nữa.” Ông hút gần hết điếu thuốc rồi nói: “Tiểu Tân, con không cần bận tâm chuyện này nữa.”
“Bố…”
“Ngồi xuống ăn cơm đi.”
Sắc mặt Tân Cam thay đổi, đứng bất động tại chỗ.
Nhã Kỳ kéo tay áo của: “Ăn cơm trước đi… chị đừng lo lắng, em và Phiên Hoài rất ổn, cho dù có chuyện gì xảy ra thì vẫn không thay đổi đâu.”
Tân Cam giật tay áo, đi ra ngoài và không quay đầu lại.
Trịnh Phiên Nhiên đang triển khai hội nghị truyền hình, cánh cửa mở ra, cô đi vào trong, anh hất cằm ra hiệu cô tìm nơi nào đó đợi. Tân Cam liếc nhìn anh, tìm một quyển sách rồi đứng dựa vào tường lật xem, cách anh hơi xa. Cô ngoan ngoãn như vậy, có người cảm thấy không quen, bất cứ lúc nào liếc nhìn đều thấy Tân Cam quay lưng lại phía anh, ánh mắt sắc như kim châm, cô ném quyển sách rồi đứng dậy.
Trịnh Phiên Nhiên ôm vai, cười đầy tình ý.
Tân Cam không phụ nụ cười ma lực ấy của anh, vừa bước lại gần anh, vừa mơ hồ cởi khuy áo, cô bò trên sàn tuột một đường từ áo khoác cho tới thắt lưng, khi cô trèo lên bàn sách rộng, mảnh ren đen rơi xuống, trên cơ thể lúc này, chiếc áo sơ mi trắng chỉ còn sót lại hơn nửa nút cài khuy.
Trịnh Phiên Nhiên nhanh chóng bị hút hồn, tiếp tục vang bên tai âm thanh sắc lạnh, anh đưa tay kéo cô từ trên bàn xuống.
Từng ngón tay linh hoạt xâm nhập vào cơ thể cô, Tân Cam hít một hơi thật sâu, ngẩn lên dùng khẩu hình hỏi anh: “Còn bao lâu nữa?” Anh nhíu mày, cô nhìn anh vẻ mặt tội nghiệp, nhẫn nại nằm vào lòng anh, cọ cọ như thể khó dằn lòng được.
Trịnh Phiên Nhiên cười phá lên, với một tay ra tắt điện, Tân Cam được nước, cười gượng gạo, tóc rối tung, mặt cũng ửng đỏ, anh nâng cằm cô lên, cúi xuống hôn lên đó, cô ngoan ngoãn thuận theo anh.
Chiếc bàn đọc sách rất rộng, nhưng đáng tiếc lại quá cứng, lưng cô chạm phải một tấm vải đỏ, bị anh lật sang, đôi chân thon thả quỳ trên mặt bàn, không lâu sau đầu gối không thể chịu đựng được nữa, cô run rẩy nằm trên chồng văn kiện, Trịnh Phiên Nhiên nâng cô dậy, đi tới chỗ ban nãy cô ngồi. Cô đúng là kiểu vừa lành vết thương đã vội quên đau, trên chiếc ghế mềm mại cô thấy thoải mái hơn, phát huy hết tinh lực dồi dào để kích động anh, Trịnh Phiên Nhiên là người như thế nào? Không có gió mà còn nổi lên ba thước sóng, huống hồ cô lại đang có lòng xin chết.
“Em muốn chết à?” Anh đã thỏa mãn, nhẹ nhàng vuốt ve người cô, cúi xuống cười hỏi.
Tân Cam toàn thân mệt mỏi, cảm giác xương cốt rã rời, hồi lâu mới có đủ can đảm để nói: “Em đã bị sa thải rồi, ngày mai không cần phải đi làm nữa.”
Những ngón tay anh nhẹ nhàng dụi dụi vào tấm lưng mềm mại của cô, rất thoải mái, cô nắm mắt lại và tận hưởng cảm giác đó, bất ngờ anh hỏi: “Em muốn đi đâu, em chọn địa điểm đi, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát.”
Tân Cam mở to mắt: “Em không đi đâu cả.”
Anh im lặng, động tác dụi dụi ấy bây giờ tan biến thành những cái vuốt ve mơn trớn nhẹ nhàng. Một đêm say đắm lòng người, nhưng nỗi cô đơn vẫn hiện rõ trong khắc cốt ghi tâm. Lúc này cô đang trong vòng tay anh, người lạnh lùng, người lý trí như Trịnh Phiên Nhiên cũng nhất thời không kìm được mà đau lòng.
Phải làm cho cô vui mới được. “Tân Cam…” Anh ôm chặt cô, thì thầm: “Em muốn gì anh cũng đều cho em.”
Cô hoài nghi anh, trong bóng tối, Trịnh Phiên Nhiên vô cùng lo lắng, để tránh bị cô cười, anh đành ôm chặt lấy cô mà hôn. Cô giãy giụa, một lúc sau anh mới buông ra, cô thở hổn hển, nói giọng nấc nghẹn: “Em không cần… nếu anh muốn cho em, xin đừng nói vào những lúc như thế này… Trịnh Phiên Nhiên, em không có tư cách nói điều này, giữa chúng ta, vốn dĩ là như thế rồi… nhưng… nhưng thỉnh thoảng em cũng không muốn làm người đê tiện đâu.”
“Đừng nói nữa.” Anh lại hôn cô, âm thanh cũng có chút khác thường: “Là anh không tốt…”
Đêm đó, thật yên tĩnh và thanh bình, không mây mưa cuồng dại, chỉ là cái ôm quyến luyến cho đến khi trời sáng nhưng cũng khiến hai người cảm thấy thỏa mãn.
Tân Cam tỉnh dậy rất muộn, chưa mở mắt ra đã cảm thấy rất kinh ngạc.
Phòng ngủ của anh trước nay một chút hương cũng không có, vậy mùi hoa thơm ở đâu ra nhỉ? Lại còn rất thơm nữa chứ. Cô ngồi dậy, dụi dụi mắt nhìn ra bên ngoài, đêm qua ngào ngạt như thế, mà lại được ngưng kết, được chạm khắc, được lưu lại trước mặt cô - những đóa hoa hồng đen bày khắp phòng, những hạt sương từ những cánh hoa rơi xuống, giống như ánh sao rơi trong bầu trời đêm, Tân Cam ngồi trong thế giới đó, nín lặng trầm ngâm.
Chú Trần đưa cô thư ký đến phòng, cô ấy kinh ngạc trước sự bao trùm của hoa hồng đen, liền thốt lên: “Ôi trời, như thể toàn bộ Black Rosevil trên thế giới đều tập trung ở đây vậy…”
Chú Trần khiêm tốn nói: “Vẫn chưa đâu, theo số liệu ghi lại thì còn thiếu một trăm bốn mươi hai cây nữa, trong đó có bốn mươi ba cây đang được vận chuyển theo đường hàng không tới.”
Hoa hồng đen là loài hoa hiếm nhất trên thế giới. Black rosevil là giống cây cực kỳ hiếm trong số giống những cây quý, mỗi cây đều được trồng một cách bài bản và đều phải ghi chép lại quá trình sinh trưởng vào sổ