
Tác giả: Đường Thất Công Tử
Ngày cập nhật: 03:16 22/12/2015
Lượt xem: 1341980
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1980 lượt.
g cười với ta, như vậy tốt biết bao.
Nữ thần trong gương khuôn mặt trắng bệch, hình dung tiều tụy, hai mắt buộc một dải lụa dày, trên dải lụa còn vương mấy chiếc lá. Dải lụa này không giống với dải lụa ta buộc mọi khi. Đầu óc chậm chạp suy nghĩ, a, tháng trước Chiết Nhan đã thay mắt cho ta, dải lụa này là dải lụa có thuốc của lão, không giống với dải lụa cha làm cho ta.
Tứ ca thở dài một tiếng, trầm giọng nói: “Tỉnh lại đi, muội đã sống ngần này tuổi, sinh ly tử biệt, còn nhìn không thấu hay sao?”.
Không phải là nhìn không thấu, mà chỉ là không biết làm thế nào để nhìn thấu. Nếu như ta biết phải làm thế nào, có lẽ đã có thể nhìn thấu rồi. Đêm đó uống say, đánh vỡ đèn Kết Phách, khiến ta nhớ ra những chuyện ba trăm năm trước, không biểu vì sao lại không nhớ ra những điểm tốt của Dạ Hoa, mà chỉ nhớ ra những điểm không tốt của chàng. Còn giờ đây, Dạ Hoa ra đi rồi, nhưng lại chẳng nhớ ra được những điểm không tốt của chàng, trong đầu toàn là những điểm tốt của chàng. Trước đây ta mắng Ly Kính thậm tệ, nói hắn cả đời chỉ theo đuổi những thứ chưa đạt được, hễ chiếm được rồi thì không còn trân trọng. Chẳng phải ta cũng thế sao.
Sông dài trăng tròn, đêm khuya người vắng. Không việc để làm, chỉ có thể ngủ.
Vốn dĩ ta không nghĩ rằng có thể gặp Dạ Hoa trong mộng, trong giấc mộng này, ta lại gặp được chàng.
Chàng ngồi duyệt công văn sau một chiếc bàn, rất lâu sau, mới dẹp đống công văn sang một bên, hơi cau mày nhấp một ngụm trà, đặt ly trà xuống, ngẩng đầu cười rạng rỡ: “Thiển Thiển, qua đây, kể cho ta nghe hôm nay nàng đọc được truyện gì nào”.
Ta chìm trong giấc mộng không muốn tỉnh lại. Đây đúng là ân đức ông trời ban cho ta. Khi ta ngồi thừ dưới gốc cây đào, ảo ảnh đó chưa từng nói với ta, còn Dạ Hoa trong mộng, lại không khác gì khi còn sống, không chỉ cùng ta đi dạo, đánh cờ, mà còn nói chuyện với ta.
Từ đó về sau, ngày ngày ta đều có thể mơ thấy chàng. Ta cảm thấy ngủ đúng là một hoạt động bổ ích.
Thực ra ở một góc độ khác mà nghĩ, thì cũng đúng thôi. Trần gian có điển tích “Trang Chu mộng điệp”, nói một người phàm tên là Trang Chu mơ thấy mình biến thành một con bướm, vỗ cánh bay đi rất vui vẻ. Không lâu sau tỉnh lại, mới phát hiện mình vẫn là Trang Chu. Không biết là Trang Chu nằm mơ hóa bướm, hay là bướm nằm mơ hóa Trang Chu. Trước đây ta sống qua ngày một cách đơn giản, coi mộng cảnh chỉ là hư ảo, còn giờ nó lại khiến ta đau khổ tột cùng, không được như người đó, biến mộng cảnh thành hiện thực, biến hiện thực thành hư ảo. Cuộc đời vẫn như thế, chẳng qua chỉ thay đổi cách sống mà thôi, lại có thể khiến ta vui vẻ hạnh phúc. Đâu cũng là một cách nhìn thấu.
Chiết Nhan và tứ ca thấy ta thần sắc dần dần tốt lên, chỉ là gần đây luôn thèm ngủ thôi, nên không thường xuyên trông coi ta nữa, có lẽ họ cũng an tâm phần nào rồi.
Cửu Trùng Thiên không có tin tức gì của tân thái tử, chỉ nghe nói công chúa Chiêu Nhân vĩnh viễn bị đuổi khỏi Tiên tộc. Vì khi chuông Đông Hoàng có rung động khác lạ, nàng ta thân là tiên nga canh chuông, lại không làm trọn chức trách, kịp thời báo lên Thiên Đình. Nàng ta không làm tròn chức trách đã gián tiếp để thái tử Dạ Hoa một mình chiến đấu với Kình Thương không người chi viện, phải dùng nguyên thần tế chuông Đông Hoàng, hồn bay phách tán. Thiên Quân đau đớn vì mất cháu, giận dữ lôi đình, lập tức biếm nàng ta khỏi Cửu Trùng Thiên, liệt vào hàng luân hồi lục đạo, muôn đời chịu tình kiếp.
Ta cảm thấy Thiên Quân trừng phạt Tố Cẩm cũng hơi quá, có lẽ là giận cá chém thớt. Nhưng chuyện này chẳng liên quan gì tới ta, nên cũng chỉ coi đó là chuyện phiếm nghe chơi mà thôi.
Đổi một vai khác để đi trên con đường đời này, ta vẫn sống rất ổn. Ta tin rằng, Dạ Hoa vẫn sống trên đời này.
Lúc đầu làm cho chàng một nấm mồ mũ áo là điều ta không muốn nhìn thấy nhất. Vì lúc nào nó cũng nhắc nhở ta, tất cả đều do mi tự đặt ra mà thôi, Dạ Hoa chết rồi, chàng đã chết rồi. Ta cảm thấy nơi đó là nơi đáng sợ nhất, nhưng lại không nhẫn tâm sai Mê Cốc đào nấm mồ mũ áo đó lên. Đành sang ở một động khác trong động Hồ Ly.
Khi rảnh rỗi tứ ca thường dẫn ta xuống phàm trần du ngoạn, để ta khuây khỏa, nhân thể cũng để lòng huynh ấy khuây khỏa. Lúc chơi trên núi, huynh ấy sẽ nói: “Muội nhìn ngọn núi cao chọc trời này, đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, thế gian này nhỏ bé biết bao, nhưng cũng không thể trong phút chốc khiến muội to lớn hơn phải không? Không thể khiến muội cảm thấy nỗi đau ái tình của nhi nữ chỉ là mây bay ngang trời, hễ xua tay là tan đi sao?”. Lúc chơi trên sông biển, huynh ấy sẽ nói: “Muội nhìn dòng thác chảy như bay kia xem, đổ vào sông lớn, chẳng kể ngày đêm, chưa từng quay đầu. Muội nhìn dòng thác này, chẳng phải cảm thấy đời người cũng như vậy, không thể quay đầu, luôn luôn phải nhìn về phía trước sao?”. Lúc dạo chơi ở chợ, huynh ấy sẽ nói, “Muội nhìn đám người phàm trần như kiến này xem, có thể sống trên đời không quá trăm năm, huống hồ còn bị Ti Mệnh sắp đặt biết bao khốn khổ, người làm ruộng thì cả đời nghèo khổ, người đọc sách thì chí không được vẫy vùng, khu