
Tác giả: Đường Thất Công Tử
Ngày cập nhật: 03:16 22/12/2015
Lượt xem: 1341979
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1979 lượt.
u tỉnh lại đi”, từng hồi từng hồi vang lên bên tai chàng, cho dù người được gọi không phải là chàng, nhưng chàng lại tỉnh. Chủ nhân của âm thanh đó chính là người con gái trước mặt chàng.
Ảo mộng của kiếp trước, trước khi chàng đầu thai làm cháu trưởng của Thiên Quân, chàng đều không nhớ, nhưng kiếp duyên sinh ra trong lửa đỏ như hoa sen lại chiếu vào số mệnh tương lai của chàng. Lúc đầu chàng tỉnh lại giữa lửa đỏ, thứ đầu tiên chàng nhìn thấy trong cõi đời này, không phải trời cũng chẳng phải đất, mà là người con gái đang mỉm cười rạng rỡ với chàng. Người con gái này, khi đó nàng hóa thân thành nam giới, tên gọi là Tư Âm.
Chàng nằm trên giường, giống như bị thứ gì đâm trúng, đôi mắt bình lặng như nước bằng, bỗng dần dần nổi những cơn sóng màu đen.
Người con gái đó quan sát kỹ một lúc, mới vui vẻ hỏi: “Ngươi tỉnh rồi à?” sờ lên chiếc sừng trên đầu chàng một lát rồi mới hài lòng nói: “Mấy con rắn mà ta biết không có con nào đẹp như ngươi, ngươi đúng là một con rắn lạ lùng, trên đầu còn mọc cả sừng. Chiếc sừng của người rất trơn, hi hi, sờ vào rất thích”.
Chàng cụp mắt xuống, rồi lặng im nhìn nàng.
Thực ra chàng là một con rồng đen oai phong lẫm liệt, nhưng người con gái này kiến thức nông cạn, có lẽ chưa bao giờ nhìn thấy một con rồng, nên chỉ coi chàng là một con rắn nhỏ có độ dài khác thường, cho nên, mới muốn huấn luyện chàng thành một con rắn nhà. Rắn nhà có rất nhiều điểm tốt, thí dụ như, nàng sẽ ôm chàng trong lòng mà nói chuyện với chàng, nàng sẽ dùng đôi bàn tay mềm mại đút thức ăn cho chàng, nàng còn chia cho chàng một nửa chiếc giường, đêm đến cho chàng nằm cạnh nàng mà ngủ, còn đắp cho chàng một lớp chăn dày. Chàng nghĩ, có lẽ nàng chưa bao giờ nuôi rắn, không biết rắn không cần ngủ trên giường, cũng không cần đắp chăn, đương nhiên, rồng cũng không cần.
Rất nhiều đêm, sau khi nàng ngủ say, chàng hóa thành hình người, ôm nàng vào lòng, đến sáng ra trước khi nàng tỉnh lại, chàng lại biến thành con rồng đen nhỏ bé.
Nàng không biết nhuộm vải, đồ mặc trên người toàn một màu trắng, so với những xiêm y lụa là của nữ thần tiên trên trời giản dị hơn rất nhiều, nhưng chàng lại cảm thấy xiêm y màu trắng rất đẹp. Chàng đặt cho nàng một cái tên, gọi là Tố Tố(*).
(*) Tố có nghĩa là màu trắng, những gì trong trắng, tinh khiết (ND).
Chớp mắt đã đến tháng chín, hoa quế trên bốn bể tám cõi ngát hương, trong mùi hoa quế thơm ngào ngạt, Tố Tố lại nhặt về một con quạ mẹ vừa mới mất con, cả ngày bận rộn tìm thịt cho con quạ mẹ ăn, nên lơ là với chàng rất nhiều. Tuy chàng không tỏ ra điều gì, nhưng lại ý thức được nguy cơ là, trong mắt Tố Tố, con rắn nhỏ như chàng e rằng cũng chẳng khác gì với con quạ mẹ kia. Chàng cảm thấy cứ thế này sẽ không ổn, bèn nhân một hôm Tố Tố lại đưa con quạ mẹ ra khỏi nhà tranh đi tìm thịt, hóa thân thành hình người, gọi mây rồi bay lên Cửu Trùng Thiên.
Người am hiểu ái tình nhất trên Cửu Trùng Thiên chính là tam thúc Liên Tống của chàng. Thiên Quân hiện giờ khi còn trẻ cũng rất phong lưu, nhưng Liên Tống còn phong lưu hơn ngài rất nhiều, là công tử đa tình hàng đầu trong Thần tộc.
Công tử đa tình nói: “Thúc chưa từng dính dáng với con gái ở trần gian, nhưng có câu nói rất hay, rằng “Tú bà thích tiền, con gái thích đẹp”, phàm là con gái trẻ trung thì không ai là không thích những lang quân tuấn tú, cháu đứng trước mặt nàng ta, cười với nàng ta một cái, đảm bảo nàng ta say như điếu đổ”.
Chàng nhấp một ngụm trà, không bảo đúng cũng chẳng bảo sai.
Công tử đa tình lại nói: “Từ xưa tới nay mỹ nhân đều yêu anh hùng, hay là cháu hóa ra một con yêu quái, thả nó vào núi dọa cho nàng ta một trận, đến khi nàng ta sợ chết khiếp, cháu lại cầm kiếm Thanh Minh anh tuấn hào sảng xông ra đánh chết con yêu quái đó, như thế cháu trở thành ân nhân cứu mạng của nàng ta, nàng ta không biết lấy gì báo đáp, đương nhiên chỉ có thể dùng thân báo đáp”.
Chàng đặt ly trà lên mặt bàn, xoay xoay, khẽ nói: “Hôm nào cháu rảnh, cháu giúp thúc hóa một con yêu quái đi dọa Thành Ngọc, haizz, những yêu quái bình thường hẳn sẽ không dọa được nàng ấy, phải là yêu quái thật lợi hại mới đánh được nàng ấy, cháu sẽ đánh cho nàng ấy gần tắt thở để thúc đi cứu nàng ấy, có lẽ nàng ấy cũng không biết lấy gì báo đáp, sẽ lấy thân báo đáp thúc”.
Công tử đa tình cười khan hai tiếng, phe phẩy quạt thở dài bất lực: “Nam nhân kế(*) cháu không ưng, anh hùng kế cháu lại lo cho nàng ta, sợ nàng ta bị dọa. Hay là thế này, dùng khổ nhục kế đi, cháu tự đâm mình hai nhát, rồi nằm trước cửa nhà nàng ấy, nàng ấy không thể đứng yên nhìn một người sắp chết trước cửa nhà mình, chắc nàng sẽ phải cố gắng cứu chữa cho cháu. Như thế, để báo đáp nàng ấy, sau khi vết thương khỏi, cháu sẽ ở lại làm nô bộc cho nàng ấy, cháu thấy thế nào?”.
(*) Nguyên văn là “mỹ nhân kế”, chúng tôi đổi lại là “nam nhân kế” cho phù hợp với tình tiết truyện (ND).
Chén trà dằn xuống mặt bàn, cạch một tiếng, chàng cho rằng kế này rất hay.
Dùng khổ nhục kế cũng không cần đâm mình hai nhát, thần tiên có phép thuật che mắt.
Sau kh