
Tác giả: Thập Tứ Lang
Ngày cập nhật: 02:55 22/12/2015
Lượt xem: 1341238
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1238 lượt.
huốc kia, qua thật lâu, mới nhỏ giọng nói: "Đừng hút nhiều thuốc như vậy, sẽ tổn hại đến sức khỏe."
Tô Vĩ vẻ mặt bình tĩnh, cũng không nhìn ra bất cứ thứ gì, anh đem một nửa điếu thuốc còn lại ném xuống đất, cầm tay của cô, xoay người rời đi.
Hải Nhã cùng anh đi một đoạn, còn nói: "Tấm thẻ kia, em không muốn."
Anh ừ một tiếng.
"Chú của anh khóc."
"Ừ."
"Ông ấy muốn em thay ông ấy nhận lỗi với anh, không nên nói lời quá đáng như vậy."
"Ừ."
Hải Nhã do dự một chút: "Tô Vĩ, anh đang nhớ cái gì?"
Anh dừng bước lại, dơ tay vẫy taxi, có chút thô bạo đem cô đẩy lên xe: "Cùng anh trở về."
Hải Nhã nhất thời không phát hiện kịp, đầu đông một tiếng đụng vào trên thủy tinh, mới vừa ôi một tiếng, anh lập tức ôm lấy đầu cô: "Đừng nhúc nhích, cứ như vậy."
Trên người của anh mùi thuốc lá rất nồng, lẫn lộn với mùi vị nhàn nhạt của mùi mồ hôi và bột giặt, Hải Nhã không nhúc nhích rúc vào trong ngực anh, mùi vị của luôn dễ dàng làm cô ngất xỉu, giống như là người say rượu, có thể buông tha toàn thế giới cũng không chút do dự.
Nhà của Tô Vĩ vì mỗi ngày cô đều đến sửa soạn, cho nến nửa tháng để không vẫn không nhiễm một hạt bụi, sáng sủa sạch sẽ. Bàn Tử đang ngủ vùi ở trên ghế sa lon ngủ vừa thấy được Tô Vĩ, lập tức thân thiết nhào lên, ủy khuất meo meo kêu loạn. Tô Vĩ ôm lấy chú mèo vừa nặng mập vừa to tròn này, giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra vậy, nói: "Đi tắm đi, 12h sẽ không có nước nóng nữa."
Hải Nhã có chút lúng túng, còn có chút xấu hổ, hơn nữa còn khẩn trương, bọn họ mặc dù xác định quan hệ yêu thương, nhưng cô gần như rất ít đến nhà anh ở, có một lần duy nhất cũng chính là lần điên cuồng cả đêm, sau khi lên đỉnh núi lại rất bằng phẳng, khi yêu nhau lại trở nên ôn hòa lịch sự, mặc dù có ôm hôn, nhưng bước kế tiếp rốt cuộc cũng chưa từng xảy ra.
Tắm hai chữ này giống như luôn có cảm giác mập mờ, đặc biệt là trong lúc một nam một nữ đang nói chuyện với nhau. Cô cảm thấy bây giờ có suy nghĩ này thật sự rất ngốc, còn có rất nhiều chuyện muốn nói cùng anh, muốn anh chia sẻ với mình, nhưng Tô Vĩ ngồi ở trên ghế sofa, chậm rãi vuốt ve Bàn Tử, bộ dáng không muốn nói chuyện, Hải Nhã không thể làm gì khác hơn là đi phòng tắm đem mình tắm sạch sẽ.
Trong Phòng tắm trên giá áo treo áo sơ mi và quần bãi biển sạch, lúc đầu là chuẩn bị cho anh, chỉ là không ngủ được nếu không thay quần áo, chỉ có thể mượn mặc, quần áo vừa rộng lại lớn, quần bãi biển rộng thùng thình rơi xuống dưới xương hông, giống như là lúc nào cũng có thể sẽ rớt xuống. Hải Nhã đi một bước kéo hai cái, ra khỏi phòng tắm, Tô Vĩ vẫn ngồi ở trên ghế sofa sờ mèo, cô đang chuẩn bị nói chuyện, anh đột nhiên đứng dậy, đối diện đi thẳng đến phía cô.
Hải Nhã theo bản năng lui hai bước, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, trơ mắt nhìn anh đến gần, sau đó đi thoáng qua cô —— cửa phòng tắm bị đóng lại, thì ra anh chỉ là đi vào tắm.
Cô vì thói quen kích động rối loạn của mình cảm thấy buồn rầu, nhìn xung quanh một chút, không có việc gì làm, thời gian cũng không sớm, ngày mai còn có một cuộc thi, phải đi ngủ sớm một chút. Chỉ là, nếu như cô lên giường, có thể cho người khác cảm giác cô đang ám chỉ cái gì không? Cô có chút rối rắm, ở trên ghế sofa đứng ngồi không yên, chỉ mong Tô Vĩ nhanh ra ngoài.
Nhưng hôm nay không biết chuyện gì xảy ra, anh đi vào đã hơn nửa tiếng, tiếng nước chảy còn là ào ào không ngừng chảy. Hải Nhã ở trên ghế sofa cuộn tròn lại, máy điều hòa trong nhà thổi gió lạnh khiến người ta có cảm giác cả người thoải mái, Bàn Tử thấy ấm áp nên chui vào trong ngực cô ngủ, cô không biết lúc nào đã ngã sang bên ngủ thiếp đi bên ghế sofa.
Cô không nhớ rõ mình ngủ bao lâu, từ từ, Hải Nhã cảm giác hình như mình rất khó thở, giống như là bị một ngọn núi đè ép, bị một con mãng xà siết chặt, không cách nào giãy giụa. cô hoang mang mở mắt ra, phát giác mình bị anh ôm lên giường, Tô Vĩ đè ở trên người cô, ôm cô thật chặt, làn da không che đậy của anh nóng lên, như thủy triều, mùi sửa tắm thơm ngát.
"Tô Vĩ. . . . . ." Cô mờ mịt mềm mỏng dịu dàng gọi anh một tiếng , giơ tay lên ôm lấy cổ anh, "Anh đang nghĩ đến chuyện gì?"
". . . . . . Nghĩ đến em." Anh cúi đầu, tinh tế hôn cổ của cô, nhưng lực trên tay lại mạnh mẽ, cởi áo sơ mi ra vuốt ve thân thể của cô, giống như lúc nào cũng có thể dùng sức đi vào.
Cô giống như một đóa hoa vẫn cần người làm vườn dịu dàng chăm sóc, vẫn không thể nào chịu đựng được bão táp phong ba, cả quá trình hai cánh tay anh ôm thật chặt xoa nhẹ cô, điên cuồng hơn so với lần trước, cô cảm thấy thân mình vỡ vụn, đau đớn không thích ứng, run rẩy cầu xin anh nhiều lần, một chút lợi ích cũng không được.
Thật sự không kềm chế được, Hải Nhã đột nhiên há mồm cắn trên bả vai anh một cái, Tô Vĩ đột nhiên dừng lại động tác, kịch liệt thở dốc, chống tay phía trên cô im lặng nhìn.
"Em lại đang nghĩ chuyện gì?" Anh thở hổn hển, âm thanh khàn khàn hỏi.
Hải Nhã vùi mặt ở trong gối, khiến nơi mềm mại trước mặt hút vào bởi vì quá đau đớn mà cô bị ép chảy nước mắt. giọng của cô buồn buồn: ". . . . . . n