
Tác giả: Thập Tứ Lang
Ngày cập nhật: 02:55 22/12/2015
Lượt xem: 1341234
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1234 lượt.
ác đẩy ra, Tô Vĩ lạnh lùng nhìn cậu: "Đã nói cậu không được đụng đến cô ấy."
Đầu sỏ gây nên mọi chuyện chính là người này, Đàm Thư Lâm tức giận, nhấc chân lên đá, đối phương nhanh hơn so với cậu, trên bụng cậu ta bị đá trúng, đau đến khom lưng xuống, sau đó là một lực không có cách nào phản kháng được, cậu ta bị ném trên mặt đất, giống như một chú chó hoang bị đánh bại, kịch liệt thở hổn hển, dùng ánh mắt hắn rõ tơ máu nhìn chằm chằm mọi người.
Đàm Thư Lâm từ lúc chào đời tới nay chưa bao giờ chịu qua loại này sỉ nhục cùng chật vật này, cả người phát run dữ dội. Toàn bộ thế giới cũng tối xuống, cậu ta cảm giác mình cái gì cũng không nhìn thấy được, Chúc Hải Nhã liền đứng ở chỗ không xa, cô nhìn cậu, vẻ mặt không chút thay đổi, trong ánh mắt cái loại đó lạnh lùng thương hại để cho cậu ta muốn nổi điên.
Cậu ta bị ngọn lửa đáu đớn này đả thương, nhanh chóng muốn rời khỏi chỗ làm mình đau đớn này, nên không đắn đó nói: “Chúc Hải Nhã! Cậu cho rằng những ngày tháng yên tĩnh của cậu từ đâu mà đến? Người nhà cậu cứ ba ngày gọi một cú điện thoại! Nếu không phải tôi thay cậu lừa gạt… Cậu chờ đó! Chờ xem! Khi bọn họ biết toàn bộ mọi việc, sẽ có phản ứng như thế nào!”
Cậu gắt gao nhìn chằm chằm cô, giống như trên đời chỉ có một mình cô đứng ở trước mặt mình, cậu không bỏ qua bất cứ biến hóa gì trên mặt cô, chỉ có cô lộ vẻ mặt hối hận khổ sở, cậu mới có thể được giải thoát.
Nhưng cô vẫn bĩnh tĩnh như vậy, bình tĩnh khiến cho cậu tuyệt vọng.
"Ừ, cậu đi nói."
Giọng nói của Hải Nhã lập tức bị gió thổi bay, cậu trơ mắt nhìn cả người cô giống như khói biến mất, đi theo cái tên lưu manh đó biến mất trước mặt mình. Đàm Thư Lâm rốt cuộc không còn sức lực nằm lại trên đất, đến một chút sức lực cũng bị đánh bại, lại giống như chó chết vải rách, trừ nằm lại như vậy, cậu ta không còn bất cứ phương pháp giải quyết nào.
Có một cánh tay kéo cậu ta dậy, là của bạn gái cậu Tiểu Đào, cô ấy rất lo lắng, vừa kéo vừa nói: "Dặn anh đừng trêu chọc anh ta! Anh bị đánh rồi này! Mau dậy đi! Đi!"
Đàm Thư Lâm hất tay cô ra: ". . . . . . Đừng đụng tôi."
Trong thân thể có một cảm giác đau đớn mãnh liệt mà xa lạ đang cắn nuốt , cậu ta rất nhanh lấy tay che mắt, trong hốc mắt bỗng nhiên bắt đầu nóng lên. Đây là vì sao? Không tìm được bất cứ lý do gì, nhưng nếu không để cho chúng nó phát tiết ra, chắc có lẽ cậu sẽ chết tại đây. Tuổi trẻ ngây thơ buông thả của cậu sắp kết thúc, cậu không muốn chấp nhận, từ chối tất cả những suy nghĩ liên quan.
Nếu như cuộc sống giống như một cuốn sách thật là tốt, những thứ làm người ta khó chịu sẽ nhanh chóng lướt qua, trang kế tiếp cậu sẽ nằm ngủ trên giường, đem hết tất cả mọi chuyện ngày hôm qua bỏ qua, vẫn là một cậu nhóc được hưởng hàng ngàn hàng vạn yêu thương không cần lo lắng bất cứ thứ gì. Nhưng hiện tại cậu lại rơi vào khe hở của sự xấu hổ, một mình nằm trên đất bản thân chảy nước mắt cũng không biết lý do tại sao?
Không biết qua bao lâu, Tiểu đào cũng không kéo cậu nữa, cũng không nói thêm bất cứ điều gì, Đàm Thư Lâm từ từ thả tay xuống, bốn phía tối đen như mực, chỉ còn một mình cậu, cô ấy có lẽ đã giận quá bỏ đi rồi. Cậu ôm bụng chẫm rãi bò dậy, phủi hết bụi bẩn trên người, điện thoại di động cũng rơi một bên, cậu tìm nửa này, mới tìm được số điện thoại Tiểu Đào, giống như là tìm kiếm sự an ủi vậy, gọi cho cô ấy một cuộc điện thoại.
Tiểu Đào không vui, trong điện thoại có ý quở trách cậu: “Em kéo anh một lúc lâu anh cũng không để ý đến! anh làm bạn trai mà như vậy sao? Con nói yêu thương em cả đời, kết quả vì cô gái khác mà đánh nhau! Em về nhà rồi, anh đừng tìm em nữa!”
Đàm Thư Lâm chỉ cảm thấy cả người trống trải, lẩm bẩm nói: "Tiểu Đào , đến đây với anh, đừng đi."
Cô lại cúp điện thoại.
Đàm Thư Lâm đối với âm thanh trống rỗng trong điện thoại di động sững sờ một lúc lâu, muốn phát giận như trước đây, đưa di động đập bể, nhưng tay giơ lên lại cảm thấy vô vị, cuối cũng vẫn đi một mình.
Cậu nhớ đến quầy rượu của mình, đã mở được mấy tháng, đều do Lão Duy tự mình xử lý, cậu chỉ quản lý mấy ngày, mỗi tháng chỉ đến chỗ lão Duy thu tiến, nhưng thời gian khác đều cũng Tiểu Đào ăn chơi trác tán,. Có lẽ nên tìm chút chuyện để làm, chứng mình mình không phải là một phế vật, Đàm Thư Lâm giơ tay lên vẫy taxi, đi đến quán bar Dạ Sắc.
Lão Duy từng nói với cậu, quầy rượu làm ăn cực kỳ phát đạt, cậu còn có chút không tin, đến lúc thật sự này đến đay mới biết rằng Lão Duy một chút cũng không nói quá, cả ngõ vào đậu đầy xe, ở cửa người đến người đi, náo nhiệt vô cùng. Đàm Thư Lâm rốt cuộc cũng có cảm giác thành tựu, bước nhanh vào quầy rượu, bên trong ánh đèn mờ mờ, âm nhạc mê ly, bóng người nhốn nháo, cậu lại cảm thấy xa lạ, giống như nơi này không phải là quầy rượu nho nhỏ ban đầu mình hao tổn tâm huyết thiết kế.
Lách đám người để đi vào, cậu cố sức đi vào, rất nhanh đã đến quầy rượu bên kia, người phục vụ rượu cậu cũng không biết, không biết lão Duy đã đổi hết từ lúc nào.
Cậu níu lấy một người bán rượu trẻ tuổi hỏi: "Lão Duy có ở đây hay không?"
Người bán r