80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tầng Phía Dưới Bầu Trời

Tầng Phía Dưới Bầu Trời

Tác giả: Hàn Ni

Ngày cập nhật: 03:18 22/12/2015

Lượt xem: 134354

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/354 lượt.

tôi đã bị ai đó ôm chặt lấy, xiết mình trong hơi thở ấm áp và mùi hương nam tính quen thuộc.
Ngước nhìn lên, là vẻ mặt dường như rất đau đớn nhưng lại đầy phấn khởi của Hi Văn, bên cổ vẫn là những miếng băng chằng chịt.
Tôi bất ngờ đến mức không kịp tháo chạy, chỉ có thể để mặc anh ôm tôi vào lòng. Cái ôm của anh rất chặt, như thể chỉ cần buông tay ra, tôi sẽ thật sự biến mất vậy.
“Hân Hân, thật may quá. Em đến đây có phải là đã tha thứ cho anh rồi không?”.
Anh cứ lầm bầm mãi những lời đó, không ngừng vuốt lên vuốt xuống dọc sống lưng tôi. Sống mũi tôi cay cay, cũng không biết nói gì khác, tôi không nhận ra cánh tay mình đã vòng qua eo anh từ lúc nào.
Tha thứ? Anh làm nhiều việc xấu như vậy mà tôi vẫn còn có thể tha thứ cho anh sao?
Vết đỏ chói mắt trên vai anh đập vào mắt khiến tôi bất giác hoảng loạn. Đây đều do một tay tôi gây ra. Lúc đó, tôi có thể nhẫn tâm đâm xuống như vậy, rõ ràng mỗi dao, mỗi dao đều muốn dồn anh vào chỗ chết. Thế mà, anh vẫn không chết, còn ở nơi này hỏi tôi có thể tha thứ cho anh hay không?
Trạng thái Hi Văn rất kích động. Sau cùng, bác sĩ và y tá phải kéo nhau đến tiêm cho anh một mũi an thần. Trong suốt quá trình đó, anh vẫn nắm chặt tay tôi, ánh mắt lưu luyến ấy khiến tôi không tài nào từ chối được.
Hi Văn, nếu anh thật sự ngốc như vậy, em cũng cam tâm tình nguyện buông xuống mối hận của mình.
Yêu một người, tựa như thiêu thân lao vào lửa. Nhưng thiêu thân sống chẳng phải chỉ để tìm được đám lửa ấy hay sao? Cho dù chỉ phát sáng một lần duy nhất để rồi vĩnh viễn tan thành khói bụi, vì anh em cũng cam tâm tình nguyện thử.
Chỉ cần anh không gạt em thêm lần nào nữa.
---oo0oo---
Biết Hi Văn đến sống cùng tôi, việc đầu tiên Khải Nam làm là chạy ngay tới, đòi kéo tôi đi bác sĩ. Anh nói, chắc chắn là tôi bị Hi Văn thôi miên rồi, nếu không sao lại có thể có một quyết định điên rồ như vậy được?
Tôi mỉm cười giải thích tất cả với anh, từ việc Hi Văn bị tôi đâm nhưng không chết, viên đạn trong đầu anh ấy, việc anh ấy rời khỏi tập đoàn của Lạc Quân, hiện giờ rất dễ gặp nguy hiểm, tôi cần ở bên chăm sóc anh ấy… vâng vâng.
Khải Nam ngồi trên ghế bành, bình tĩnh nghe tôi kể hết.
“Dĩnh Hân à, anh biết em yêu anh ta, nhưng rốt cuộc trong lòng em, anh là gì?”.
Nhiều năm sau này nhớ lại, ánh mắt ưu thương của anh năm đó vẫn ghim sâu vào lòng tôi. Bên tách trà này, thì ra đã từng có một người con trai luôn quan tâm đến tôi, muốn dành tất cả những gì tốt đẹp nhất vì tôi như vậy.
Đáng tiếc thay, tôi lại không cách nào yêu anh ấy.
Có người nói, trong đời mỗi người con gái luôn xuất hiện hai người đàn ông, một người cùng họ trải qua những năm tháng tuổi trẻ như hoa như mộng, đến khi tan vỡ, chia li, bị dằn vặt và tổn thương rồi thì sẽ gặp được người thứ hai. Chỉ có người này mới có thể nắm tay họ đi hết con đường.
Trước đây tôi đã từng nghĩ, Khải Nam chính là người đàn ông thứ hai đó. Thế nhưng, tình yêu chẳng phải là một ván cờ. Cho dù thua nốt quân cuối cùng, cũng chưa hẳn mình không đảo ngược tình thế lại được lần nữa.
Tranh cãi rất lâu mà vẫn không thể lay chuyển được tôi, Khải Nam tức giận đùng đùng ra về. Trước khi đi anh ấy quẳng lại một câu: “Dĩnh Hân, lần này anh đã cố hết sức để khuyên em, nhưng em vẫn ngoan cố như vậy. Sau này nếu nhận ra tất cả là trò lừa đảo của anh ta, em nhất định sẽ hối hận”.
Tôi nhìn theo bóng lưng anh ầm ĩ đóng cửa, bất giác nở nụ cười. Khải Nam vốn không hiểu, tôi sẽ không hối hận. Bởi vì khi đó, tôi nhất định sẽ chết cùng anh ấy.
Vết thương của Hi Văn dần dần khá hơn, nhưng điều đáng ngạc nhiên là khi Chí Bân hối thúc anh làm giấy tờ sang Mĩ điều trị, anh lại từ chối.
Trong lúc Chí Bân ầm ĩ tức giận, anh chỉ mỉm cười nhìn sang phía tôi, tin rằng tôi cũng hiểu. Anh không muốn chết, nhưng càng không muốn chết trên bàn mổ. Mười phần trăm hi vọng sao? Chỉ cần không phải là một trăm phần trăm thì tất cả đều vô nghĩa. Đây là lần đầu tiên trong đời mình, anh không muốn liều mạng, bởi sợ rằng sẽ mất đi khoảng thời gian cuối cùng được ở bên cạnh tôi.
Chúng tôi dần xây đắp cuộc sống của một gia đình nhỏ. Ban ngày tôi đến công ty, Hi Văn ở nhà làm nội trợ. Tôi cắt cử vài viên cảnh vệ theo anh ấy, việc này làm anh cảm thấy rất bực mình. Anh nói, điều nhục nhã nhất của một cảnh vệ xuất sắc như anh là phải để người khác bảo vệ. Nhưng nói thì nói vậy, anh cũng không dám làm trái ý tôi.
Hi Văn nấu ăn không bằng một góc của Khải Nam, có bữa anh ấy làm đồ quá mặn, có khi lại mang ra mấy con cá khét lẹt. Thế nhưng bữa nào tôi cũng ăn rất vui vẻ.
Chí Bân ban đầu thường ‘cắm trại’ ở nhà tôi, còn luôn miệng trêu chọc Hi Văn thế mà cũng chịu xắn tay vào bếp. Thế nhưng, chỉ được mấy ngày, cậu ta đã tức tốc bỏ trốn, tới giờ cơm thì không bao giờ dám xuất hiện ở nhà.
Chỉ còn một mình, dù Hi Văn có nấu bao nhiêu, tôi cũng ráng ăn hết. Chẳng trách dạo này anh chê tôi có vẻ béo lên.
Có hôm, dọn phòng cho Hi Văn, vô tình lại nhìn thấy trong tủ anh ấy một chiếc đồng hồ đặt trang trọng trong hộp, như thể chưa từng