Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tầng Phía Dưới Bầu Trời

Tầng Phía Dưới Bầu Trời

Tác giả: Hàn Ni

Ngày cập nhật: 03:18 22/12/2015

Lượt xem: 134347

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/347 lượt.

ạm thời rời khỏi nhau, khi làm xong việc, anh nhất định sẽ đến đón tôi.
Chỉ là, ngày đó mãi mãi không đến.
Giống như tình cảnh hôm nay.
Chúng tôi dọn về nhà họ Dương, chú Tần nhìn thấy tôi và Hi Văn cùng về thì vui đến cười không ngừng, nhưng lại liên tục lẽo đẽo theo xin lỗi tôi.
Thật ra, Hi Văn đã kể cho tôi nghe tất cả mọi chuyện. Chú Tần có thể xem như chú nuôi của anh, thảo nào ông lại bán rẻ hai chị em tôi vì anh. Thế nhưng nếu không có ông, Phi cũng không thể dễ dàng đưa Dĩnh Ngôn ra khỏi nơi này. Về điểm này, xem như, chúng tôi không ai nợ nần ai.
Điều tôi không ngờ được là lúc dọn dẹp phòng làm việc cũ của Hi Văn, tôi lại nhìn thấy con chip đó. Con chip nằm cạnh mặt dây chuyền đã vỡ nát của Dĩnh Ngôn. Tôi cầm lấy con chip, gần như không tin được, cho vào máy tính. Màn hình hiện ra thông báo bỏ con chip thứ hai vào.
Suýt nữa thì tôi không thở nổi nữa, bàn tay ấn phím cứ run run gọi cho Khải Nam. Tôi nhờ anh đi lấy giúp tôi một thứ. Trong điện thoại, giọng Khải Nam cũng không tin được, nhưng khi tôi hẹn giao con chip cho anh thì anh mới trút được gánh nặng.
Tôi không biết một vật quan trọng thế này tại sao lại nằm ở đây. Có lẽ trước giờ nó vốn vẫn ở đó, cũng có lẽ như lời Chí Bân nói, tin tức về cái chết của tôi đã khiến Hi Văn suy sụp bỏ qua mọi thứ rồi. Chi tiết về chiếc đồng hồ của tôi càng chứng minh nhận định này là đúng.
Những suy luận này nghe có vẻ khá logic, nhưng tôi lại quên đi một chi tiết quan trọng, đó là tôi yêu Hi Văn. Khi yêu, dù là cố công tâm đến mức nào, lí trí của chúng ta vẫn có một chút thiên lệch.
Mọi chuyện chuyển biến tốt hơn tôi tưởng. Khải Nam nhanh chóng liên lạc được với cô bạn học năm đó, sau đó tiến hành giải mã hai con chip. Dĩ nhiên, tất cả chuyện này đều được tiến hành trong im lặng.
Có một bất ngờ mà cả Hi Văn, Chí Bân hay người trong cuộc đều không biết, thật ra lúc Chí Bân bắt cóc tôi, con chip đó vốn đã không còn trên người tôi rồi. Để ăn mừng việc đoạt học bổng năm đó, tôi quả thật có mở một buổi tiệc nho nhỏ, danh sách khách mời chỉ có vài người bạn thân nhất, trong đó phải kể đến Nhã Văn.
Nhã Văn là bạn thân nhất của tôi ở trường. Nhà cô ấy là công ty kim hoàn có tiếng nhất thành phố. Trùng hợp thế nào, do sơ suất khi khiêu vũ, dây chuyền của tôi bị đứt ra. Nhã Văn nhanh mắt thấy nên đã đưa tôi một sợi khác thay thế, cũng bảo sẽ nhờ người nhà sửa lại giúp tôi. Khi đó, cả hai chúng tôi đều không biết bí mật sau lưng sợi dây đó là gì nên thoải mái trao đổi nhau. Việc này lại xảy ra vào đầu bữa tiệc, rất ít người biết.
Sau đó Chí Bân đến, trở thành bạn trai trong buổi tiệc của tôi, cuối cùng lấy lí do đưa tôi về, mang tôi đến chỗ Hi Văn.
Phần sợi dây đó, mấy năm nay nó vẫn ở chỗ Nhã Văn.
Vừa phục hồi trí nhớ, tôi đã nghĩ ngay đến việc này. Thế nhưng khi đó, xung quanh đều là hổ canh sói rình, tôi không dám có hành động khinh suất nào. Dù sao trong tay Nhã Văn thì vẫn còn an toàn hơn nếu ở trong tay tôi. Có thể Nhã Văn nhất thời nảy lòng tham với sợi dây tinh tế, lại nghĩ tôi đã mất trí nên không mang đến trả, nhờ thế mà nó vẫn còn là bí mật chưa ai biết tới.
Lúc này đây, tôi nhờ Khải Nam lấy thân phận cảnh sát đến đòi lại món đồ cũ, Nhã Văn dù thế nào cũng không thể giữ lại được.
Tôi ngồi trên xích đu, nghĩ đến những việc này, môi bất giác cong thành nụ cười. Thật không ngờ mọi thứ lại suôn sẻ như vậy. Không riêng gì Khải Nam, cả tôi cũng rất muốn biết rốt cuộc bí mật trong hai con chip đó là gì, lại có thể kéo nhiều người vào cuộc tranh giành này đến thế.
Chỉ tiếc là kết quả vẫn gây thất vọng. Khải Nam hẹn gặp giao lại bảng mã tích hợp từ hai con chip cho tôi. Anh nói, người phía cảnh sát đã huy động hết, nhưng lại không thể giải được bảng mã này. Còn phần bảng mã này chứa đựng điều gì, anh ấy cũng chịu, không đoán được.
Tôi mang USB lưu bảng mã cắm vào máy tính của mình, nhìn những con số chớp nháy liên tục trên đó, tâm trạng hưng phấn dần trở nên ảo não.
Cứ tưởng đã đến được đích rồi. Nào ngờ…
Thời gian này, thỉnh thoảng máu mũi Hi Văn lại chảy nhiều hơn, anh trở thành một con sâu ngủ chính hiệu. Có ngày, tôi thấy anh ngủ đến mười mấy, hai mươi tiếng, bèn khuyên anh đến bác sĩ, nhưng anh mãi cũng không chịu. Anh nói, cái gì đến rồi cũng đến nên không muốn nhập viện, cảm thấy như thế sẽ chịu thêm đau đớn mà không giải quyết được chuyện gì.
Thật ra, tôi hiểu, anh không muốn nhập viện chẳng qua vì không muốn xa tôi thôi.
Có hôm, tôi từ công ty trở về, nhìn thấy bóng dáng anh đang nằm trên ghế sô pha, trong tay là chiếc điều khiển tivi sắp rơi xuống đất. Thế là tôi bèn nhẹ nhàng bước đến, dọn dẹp tươm tất đâu vào đấy, đoạn tựa đầu vào lồng ngực anh, yên lặng nhấn mình vào trong nhịp thở ấm áp của người đàn ông ấy.
Sinh mệnh con người không phải là đồng hồ cát. Cho dù nhanh hay chậm, cuối cùng vẫn không thể quay lại một lần nữa.
Rốt cuộc tôi cũng hiểu ra, tôi chẳng bao giờ có thể làm ánh tịch dương, làm cánh phượng hoàng. Tịch dương rực sáng rồi vụt tắt, nhưng vẫn có thể trở lại vào ngày mai.