
Tác giả: Trà Hoa Cúc
Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015
Lượt xem: 134576
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/576 lượt.
mỏi, cũng đặt mông ngồi xuống, bất đắc dĩ nói:
“Ngươi xem, đường cái rộng như thế ngươi không đi, vì sao vẫn cứ thích lao vào cầu độc mộc? Thật sự là tinh lực vẫn quá thừa không có chỗ phát tiết, vẫn muốn triển lãm tài năng cao trào của ngươi?”
Phượng Dật không hiểu gì, ngây ngô hỏi lại:
“Tức là sao?”
Ai! Xuân Yến chỉ biết thở dài. Cho tới hôm nay, cũng không còn gì để giấu giếm nữa, cũng thành thật kể:
“Vốn ta đã nói ở đại yến là sẽ tới Thái Miếu cầu phúc cho thiên hoàng, chỉ là một trò che mắt thiên hạ mà thôi. Thực ra mục đích thật sự của ta là ra khỏi hoàng cung, sau đó thay tên đổi họ, lấy một thân phận khác hợp lý hơn mà xuất hiện, sau đó tiến cung luôn ở bên cạnh ngươi.”
“Luôn… luôn ở bên ta?” Phượng Dật ngơ ngác hỏi lại, tựa hồ như bị lời của nàng làm cho đông cứng lại, một lúc lâu sau mới phục hồi lại tinh thần.
“Nàng… không phải nàng muốn rời khỏi ta?” Hắn hỏi lại, nửa tin nửa ngờ.
“Ta thật nghĩ vậy đó, nhưng ngươi sẽ chịu sao?” Xuân Yến tức giận hỏi lại. Thật muốn đánh thêm cho hắn vài cái nữa, rút hết máu trong bụng hắn ra. Nhưng… nhìn năm vết ngón tay vẫn còn in đỏ bầm trên khuôn mặt tuấn tú đó cũng biết là rất đau, ý nghĩ này cũng đành bỏ đi.
“Đương nhiên sẽ không!” Phượng Dật trảm đinh chặt sắt. Giữ chặt lấy tay nàng, kiên quyết. “Kiếp này nàng chỉ có thể ở bên cạnh ta, thế nào ta cũng không chuẩn!”
“Giờ thì chỉ sợ là thực khó đó!” Xuân Yến không phải đang đả kích hắn, chỉ là nói sự thật. “Vốn, theo như kế hoạch của ta, chờ ta tiến cung với một thân phận khác, mặc dù sẽ có người nghi ngờ tướng mạo của ta, nhưng nếu không tra ra căn cứ chính xác gì cũng không hề gì. Nhưng…” Nàng kéo dài giọng, nghĩ nghĩ. “Đêm qua ngươi nháo lên như thế, cái tin đường kim Hoàng thượng và Thái hậu mẫu tử loạn luân khẳng định cả thiên hạ đều biết. Sóng gió lập tức sẽ cuồn cuộn kéo tới, cái gông luân lý và thiên lý bất dung sẽ không xa đâu!”
“Ai!” Lại thở dài một hơi, chỉ chỉ vào ngực hắn. “Ngươi nói, trước kia ta khổ cực bày ra kế hoạch này là vì cái gì?”
Sắc mặt Phượng Dật đầy xấu hổ, giống như học sinh tiểu học ngoan ngoãn ngồi im nghe cô giáo mắng.
“Thực sự là… là ta không đúng.” Hắn tự kiểm điểm.
“Nhưng,” lại ngẩng đầu, bất mãn nhìn nàng, “Nàng cũng có sai! Vì sao nàng không nói trước kế hoạch cho ta biết?” Làm hại hắn nhất thời kích động, uống rượu quá nhiều mà làm ra cái chuyện không thể vãn hồi này.
“Nói cho ngươi sẽ chơi không vui!” Xuân Yến cúi đầu, nhỏ giọng thú nhận. Vốn muốn đùa giỡn hắn, không ngờ nghĩ là đùa nhưng lại tự ném mình xuống sông.
“Nàng…”
Vỗ vỗ vai hắn, Xuân Yến nói thấm thía:
“Mặc kệ thế nào, sai thì đã sai rồi, ngươi tranh thủ bây giờ còn thời gian, ngủ thêm một chút ăn nhiều một chút nghỉ ngơi dưỡng sức đi! Sau này ngày nào ngươi cũng sẽ mệt mỏi lắm đó! Ta đi trước.”
Dứt lời, vẫy vẫy cái khăn tay nho nhỏ, đứng lên bước ra ngoài.
Phượng Dật nắm chặt tay nàng, kéo nàng lại gần:
“Nàng muốn đi đâu?”
“Chuẩn bị đồ, đi Thái Miếu!” Xuân Yến nhìn hắn, nghiêm túc nói. “Hôm qua ta đã nói, không phải ngươi không nghe thấy.”
“Chuyện đến nước này rồi nàng còn muốn đi?” Mày kiếm nhíu chặt, không thể tin được sau đó nàng lại có thể bỏ lại mình.
“Vô nghĩa! Chuyện là ngươi gây ra, vì sao ta lại kéo mình vào?” Xuân Yến chối nhanh quan hệ với hắn.
“Nhưng đây là chuyện của hai chúng ta!” Phượng Dật nhấn thật mạnh ba tiếng “hai chúng ta”.
“Nhưng ta là nữ nhân!” Xuân Yến cũng không vừa. “Ngươi là nam nhân, không nên gánh vác vai bảo vệ người khác sao?”
Xoa xoa đầu hắn, nàng ôn nhu nói:
“Ngươi cứ việc chiến đấu đi, không cần lo tới ta. Chỉ cần nhớ tới khi chiến thắng thì tới Thái Miếu đón ta về là được.”
“Nàng đừng có xoa đầu ta!” Phượng Dật bực mình vì bị xoa đầu, giữ chặt tay nàng.
“Được rồi, không xoa nữa!” Xuân Yến rất nghe lời.
Muốn rút tay về nhưng Phượng Dật đã nắm quá chặt, nàng yếu đuối không thể lay động được nửa phân.
“Xuân Yến, không cần đi Thái Miếu, ở lại bên cạnh ta.” Vươn cánh tay ôm nàng vào lòng, Phượng Dật ra lệnh. Có hai tháng giáo huấn kia, hắn tự hào nhận, mình đã không chịu nổi nếu không có nàng bên cạnh mỗi ngày. Hắn sẽ bị nỗi nhỡ tra tấn đến chết mất!
Hì hì, thấy hắn nói thế, trong lòng thực ấm, thực ngọt.
“Nhưng nếu không rời đi, lời đồn bên ngoài lại càng nhiều! Cho nên ta cho rằng, chúng ta vẫn tạm thời nên tách ra thì tốt hơn!” Xuân Yến ôn nhu mềm mỏng chân tình khuyên. Thực không dễ dàng! Mình thực không quen làm hiền thê lương mẫu.
“Đừng có gạt ta bằng những lời như thế! Nàng mới là người không thèm để ý lời người khác!” Phượng Dật một câu phá tan lời nói dối của nàng.
“Lại bị ngươi biết rồi!” Xuân Yến bướng bỉnh le lưỡi.
“Xuân Yến, nếu nàng muốn cái danh đổi họ, chúng ta có biện pháp khác…” Phượng Dật nghĩ nàng vẫn muốn giữ kế hoạch kia, liền nhẹ nhàng dỗ.
“Không!” Xuân Yến cắt ngang lời hắn, còn nhìn thẳng vào hắn, hơi mỉm cười. “Hiện giờ đột nhiên ta cảm thấy cái tên Nam Cung Xuân Yến này cũng không tệ lắm. Ta thích! Ta muốn sẽ tiếp tục dùng. Hơn nữa, ta cũng muốn