XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thái Hậu Mười Lăm Tuổi - Phần 2

Thái Hậu Mười Lăm Tuổi - Phần 2

Tác giả: Trà Hoa Cúc

Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015

Lượt xem: 134575

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/575 lượt.

ai người đối diện một phút, xác định hắn không nói dối, nàng kêu to:
“Ngươi không biết? Ngươi thề ngươi không biết? Đồ trời đánh, chính ngươi đã làm cái gì mà ngươi còn không biết?”
“Ta… ta đã làm gì?” Bị tiếng hét chói tai của nàng khiến cho cái đầu vốn hỗn loạn lại càng rối tung lên, Phượng Dật cố gắng nghĩ nghĩ, nhưng nghĩ nửa ngày, một chút cũng không ra, chỉ mang máng mơ mơ hồ hồ…
“Ta nhớ rồi, tối qua Tiết tướng quân dẫn binh khải hoàn, chúng ta thiết yến khoản đãi trong cung, mọi người đều uống rượu, ta cũng uống, sau đó…”
Nhìn nhìn bốn phía, hắn không hiểu, lại hỏi:
“Tiệc tối đã xong rồi sao? Chúng ta về từ khi nào thế? Sao ta không nhớ tí gì thế nhỉ?”
Vương bát đản! Ăn no rửng mỡ, uống nhiều như vậy mà nói hươu nói vượn trơn tru như thế, gây nên một chuyện mà ai cũng phải đau đầu, mà hắn – kẻ gây nên cái chuyện đau đầu này, lại quên hết không còn sót lại tí gì?
Không – thể – chấp – nhận!
“Đồ ngu ngốc nhà ngươi! Đồ ngốc! Đầu heo! Ngu ngốc! Không có não! Đời này ta chưa từng gặp ai ngu ngốc hơn ngươi! Ngươi còn sống làm cái gì? Nhanh đi kiếm một tảng đậu phụ mà đập đầu chết đi, đỡ tiếp tục làm hại nhân gian! Không đúng, ngươi nên tìm cái hố mà nhảy vào đi, tự giải thoát đi!”
Nháy mắt tâm tình đã ác liệt gấp bội lúc nãy, những lời chưa suy nghĩ đã nói ra.
Phượng Dật thật không ngờ, vừa mới tỉnh lại đã phải đối diện với lửa đạn công kích của nàng.
Một tràng mắng chửi dài lê thê, mắng không cần thở, mắng hắn tới không nhấc nổi đầu dậy.
Lại một cơn gió nữa lọt qua cửa sổ, Phượng Dật chỉ cảm thấy một cơn mát lạnh khắp toàn thân, không khỏi rùng mình thật mạnh, siết chặt tay ôm chặt lấy chính mình.
“Xuân Yến, cái đó… Nàng tức giận thì có thể, nhưng, có thể đem cho ta một cái áo ngủ không? Ta lạnh lắm!” Nhìn nhìn Xuân Yến, hắn e dè cẩn thận lên tiếng.
“Không cho không cho! Cho ngươi chết rét mới đáng!” Xuân Yến còn đang phát hỏa, làm sao nghe lời hắn nói được, phất tay đuổi đám Tiểu Thạch Tử đang ôm áo gấm đứng bên ngoài, lại hét lớn với hắn. “Hỗn đản, mượn rượu giả điên chơi vui lắm phải không? Ngươi vừa lòng chưa? Giờ chuyện của chúng ta cả thiên hạ đều biết, ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?”
Chuyện của bọn họ đã bị truyền ra rồi? Hai mắt Phượng Dật sáng ngời:
“Tốt quá!” Hắn đến là rạng rỡ.
Như vậy ai cũng biết nàng là của hắn, nàng có muốn chạy cũng không được.
“Tốt – quá? Người nói – tốt – quá?” Xuân Yến nghiến răng trèo trẹo, nụ cười trên mặt dữ tợn đến mức những người xem diễn bên ngoài đều nhượng bộ lui binh, sợ bị chịu tội oan.
Phượng Dật cũng bị nụ cười của nàng dọa tới sợ mồ hôi chảy ròng ròng, da đầu run lên, lưng lạnh ngắt.
“Không… không phải sao?” Hắn run bắn lên. Càng lúc hắn càng cảm thấy, khi hắn còn không biết gì đã xảy ra một chuyện kinh thiên động địa nào đó. Nếu không, Xuân Yến sẽ không có khả năng phát điên như thế.
Hắn… hắn hắn hắn, hắn còn mặt mũi hỏi những lời này? Xuân Yến suýt nữa té xỉu.
Lập tức nàng thầm hạ quyết định, hít thật sâu, nàng khẽ gật đầu, sửa một bộ dáng dịu dàng hơn, nói một cách rất ôn hòa:
“Ngươi cho rằng đây là chuyện tốt, thì tấu chương này ngươi tự giải quyết đi!”
Dứt lời, nàng sai Tiểu Nhân Tử, Cao Chân ôm đầy một bụng tấu chương đổ lên giường. Nhất thời, chỉ thấy trên long tháp to như thế đầy những giấy, tất cả đều là tấu chương đầy chữ, hơn nữa, cũng không mỏng…
Phượng Dật nhặt một quyển lên, tùy ý lật xem một chút, liền cảm thấy tai vốn nhức nhức giờ đây đau điếng.
“Sao… sao có thể như vậy?” Hắn ngạc nhiên hỏi.
“Còn không phải do đại gia ngài ban tặng?” Xuân Yến tức xì khói. “Ỷ vào uống nhiều rượu liền nói không biết nghĩ, động thủ động cước, giờ thì sao? Phiền toái đến rồi đó!” Một phiền toái khiến cho người ta đau tới nhũn não.
“Thực sự phiền mà!” Xem qua mấy bản, nội dung cũng y hệt nhau, lười xem tiếp, ném toẹt hết sang một bên, Phượng Dật day day huyệt thái dương.
“Phiền toái hơn còn ở bên ngoài cơ!” Xuân Yến chỉ ra ngoài, hét cao chót vót.
“Bên ngoài?” Phượng Dật nhíu mày nhìn ra ngoài, nhưng trong tầm mắt ngoài vài cung nữ thái giám cũng không còn ai.
“Không phải ở đây, ở đại điện!” Xuân Yến bị hắn ép tới hết hơi, không còn sức mà hét nữa.
“Đại điện?” Phượng Dật quay đầu nhìn nàng.
“Đúng vậy. Bá phụ Viên đại nhân cùng với Thái phó Lý đại nhân cầm đầu một đám đại thần vẫn ở lỳ trong cung không chịu rời đi, chờ ngươi tỉnh lại cho bọn họ một câu trả lời!”
Phượng Dật kinh ngạc, nhìn thái dương đang cười toe toét tít trên cao, không thể tin nổi:
“Bọn họ… còn chưa đi?”
“Đi hơn một nửa rồi, chỉ còn lại hơn một nửa. Rất nhiều người phái gia nô quay về mang tới giấy và bút mực, ngay tại chỗ múa bút viết tấu chương dâng lên. Ngươi xem đi rồi biết. Tối qua ngươi không chịu trách nhiệm, phủi tay ngã vật xuống, ta cũng đã kêu người đưa ngươi về hậu cung. Chờ đám người kia tỉnh lại, bọn họ không còn giữ quy tắc, phi tới trước cửa cung quỳ xuống tình nguyện chờ ngươi hồi âm.”
“Trời ạ!” Phượng Dật chụp tay ngồi phịch xuống giường.
Xuân Yến cũng có vẻ mệt