Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thâm Sơn Có Quỷ

Thâm Sơn Có Quỷ

Tác giả: Twentine

Ngày cập nhật: 03:08 22/12/2015

Lượt xem: 1341470

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1470 lượt.

ơi này tuy không thể so với núi Bạc Mang nhưng vẫn mang ý vị yên tĩnh của núi rừng, lúc sáng sớm, mặt trời vẫn chưa lên hết, xung quanh vẫn được bao phủ bởi một màu xanh nhạt. Tiểu Xuân nghiêng đầu nhìn Lý Thanh, cảm thấy gương mặt hắn chìm trong lớp sương mù, trông hơi tái nhợt.
Giọng nói Tiểu Xuân không khỏi nhỏ hơn, nàng nghiêng người, dùng cánh tay khác vén tóc bên tai Lý Thanh, thầm nói: “Không ngờ mới ra ngoài mấy hôm mà huynh đã thành như vậy rồi, thật đúng là không khá lên nổi mà.” Tiểu Xuân vừa nói vừa nghĩ, có lẽ cũng không thể hoàn toàn trách hắn, Mai Như đã nói kiếm khí muốn thành hình cần thời gian rất dài, Lý Thanh đã ở núi Bạc Mang lâu như thế, chắc chắn có tình cảm rất sâu đậm. Tiểu Xuân khẽ nói: “Huynh đừng vội, chúng ta sẽ nhanh chóng trở về… rất nhanh thôi.”
“Tiểu Xuân.” Mai Như đi tới từ phía sau, đứng trước mặt Tiểu Xuân. Lý Thanh không nhúc nhích, Tiểu Xuân giương mắt nói: “Sao vậy, cần nhóm lửa à?”
Mai Như lắc đầu, nàng cúi người xuống, thần thần bí bí nói: “Muội thu dọn đi, chúng ta chuẩn bị lên núi.”
“?” Tiểu Xuân tỏ vẻ kì quái nhìn Mai Như: “Lên núi? Đại hội luận kiếm dời sớm hơn rồi à?”
Mai Như: “Không phải.”
Tiểu Xuân: “Nhưng Mẫn Kiếm sơn trang không cho lên mà, hôm qua tỷ không nghe đại sư huynh nói à?”
“Muội cứ nghe lời tỷ tỷ là được.” Mai Như nói “Chưởng viện kia của chúng ta đã lên núi từ đêm qua rồi, y từng là đệ tử của Mẫn Kiếm sơn trang, có chút giao tình nên chúng ta được vào trang nghỉ ngơi trước.”
Đêm qua?
Tiểu Xuân nhớ lại lúc nàng tỉnh lại vào giữa đêm hôm qua, lúc đó nàng thấy Mai Như và Hạ Hàm Chi đang đứng bên bờ sông.
Tiểu Xuân mãi mà chưa trả lời, Mai Như chớp chớp mắt, nhìn nàng.
“Tiểu Xuân?”
“À, ờ.” Tiểu Xuân bừng tỉnh, vội nói: “Được, ta đi thu dọn ngay.”
Mai Như cười cười, xoay người đến bờ sông múc nước.
Tiểu Xuân tỏ vẻ kì quái gãi gãi mặt: “Chẳng lẽ là ta nằm mơ?”
Lý Thanh vẫn ngồi yên bên cạnh, không hề nhúc nhích chút nào.
Tiểu Xuân cũng không nghĩ nhiều nữa, nàng đứng lên, thu dọn xong xuôi, kêu Lý Thanh: “Đi nào.”
Lý Thanh vẫn không nhúc nhích.
Tiểu Xuân gọi thêm mấy tiếng, hắn cũng không phản ứng gì. Tiểu Xuân để túi đồ xuống, đến chỗ Lý Thanh. Nàng do dự một chút, khẽ gọi: “A Thanh?”
Lý Thanh khẽ giật mình.
Tiểu Xuân: “Huynh nghe Mai Như nói rồi đó, chúng ta đi thôi.”
Lý Thanh mơ hồ cử động thân thể, Tiểu Xuân đưa tay đỡ giúp hắn đứng lên, nàng cảm thấy Lý Thanh rất nặng.
Lý Thanh dĩ nhiên là nặng, nếu không Tiểu Xuân sao lại gọi hắn là tên To Con này nọ. Thế nhưng, bình thường Tiểu Xuân rất ít khi cảm thấy Lý Thanh nặng, bởi vì hắn không bao giờ để nàng cố sức, nhưng lần này, Tiểu Xuân cảm thấy Lý Thanh có thể đứng lên hoàn toàn là dựa vào sức lực của nàng.
Sau khi Lý Thanh đứng lên, thân thể hơi loạng choạng, Tiểu Xuân ôm một cánh tay của hắn, cố sức để hắn đứng vững,
“Huynh làm sao vậy….” Tiểu Xuân không nhịn được lo lắng, nói: “Lý Thanh, huynh làm sao vậy?”
Lý Thanh lắc đầu, khẽ nói: “Ta không sao.”
Lúc này Mai Như cũng đã thu dọn xong, nàng đi đến, nói: “Chúng ta đi thôi, ta đi gọi tên nói lắp kia.”
Tiểu Xuân vội kéo cánh tay Mai Như, nói: “Mai Như, tỷ xem cho hắn một lúc đi.”
Mai Như quay đầu: “Hả?”
Tiểu Xuân kéo Lý Thanh, nói: “Trông Lý Thanh lạ lắm, hắn, hắn sao vậy?”
Mai Như liếc Lý Thanh từ trên xuống dưới, thản nhiên nói: “Hắn không sao cả.”
Tiểu Xuân: “Thế nhưng…”
“Hắn không sao.” Mai Như xen ngang lời Tiểu Xuân “Cách xa núi Bạc Mang quá nên có thể hắn sẽ không thể thích ứng ngay, mấy hôm nữa là tốt thôi.”
Tiểu Xuân: “Thật sự là vì đi xa ư? Ban nãy ta cũng đang nghĩ có phải là do nhớ nhà hay không.”
“Nhớ nhà?” Mai Như liếc mắt nhìn Tiểu Xuân, ánh mắt hơi kì quái. Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của Tiểu Xuân, nhìn về phía xa xa “Nhớ nhà….” Mai Như lẩm bẩm “Không sai, hắn nhớ nhà đấy thôi…”
Mai Như nói rồi bỏ đi, Tiểu Xuân an ủi Lý Thanh, nói: “Quả nhiên là để ta đoán trúng rồi. Huynh nhịn chút nhé, ta nói rồi, chúng ta sẽ nhanh chóng trở về thôi.”
Bữa sáng chưa ăn nhưng cả đoàn người Kiếm Các đã muốn đi. May mà từ đây đến Mẫn Kiếm sơn trang cũng không quá xa, cũng không khác quãng đường lên Thanh Đào viện của Kiếm Các bao nhiêu, nên họ cứ leo khoảng một hai canh giờ thì bọn Tiểu Xuân đã lên đến cửa vào núi.
Địa thế Mẫn Kiếm sơn trang bình thường, bố cục lại vô cùng phức tạp, từ cửa núi đi lên, ba bước thì lại có một bức tường, năm bước lại gặp một cái cửa sổ, Tiểu Xuân bị làm cho chóng cả mặt.
“Nơi này sao mà lắm đường rẽ thế?”
Tiểu Xuân không nhịn được nói “Đã vậy, sơn trang lớn như thế mà không có một bóng người là sao?” Họ đi cả buổi trời, một đệ tử cũng không thấy.
Mai Như đặt ngón tay lên miệng, khẽ thở dài, nói: “Muội còn kêu nữa thì sẽ có người đến thật đó.”
Tiểu Xuân bặm môi, Mai Như vui vẻ, nói: “Chờ đến phòng khác, muội muốn nói thế nào cũng được.”
Tiểu Xuân khẽ nói: “Hạ Hàm Chi đâu?” Vào cửa, đi một đoạn đường rồi mà vẫn là do Mai Như dẫn đường.
Mai Như: “Có lẽ y đi trước để ôn chuyện với đồng m


Teya Salat