
Tác giả: Twentine
Ngày cập nhật: 03:08 22/12/2015
Lượt xem: 1341458
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1458 lượt.
suy yếu của Lý Thanh hôm qua, lòng vô cùng rối bời, vô cùng lo lắng. Ra khỏi sân, nàng chọn con đường bằng đá rộng nhất, đi vào trong sơn trang, dọc đường đi vẫn không thấy một người nào cả.
“Sơn trang lớn như vậy mà chẳng có một bóng người, quái lạ thật.” Cả tòa Mẫn Kiếm sơn trang như một mê cung lạnh băng yên tĩnh, tường cao, mặt đất lát đầy gạch đá màu xanh trắng, không hề có một nhánh cỏ dại.
Chẳng biết vì sao, Tiểu Xuân càng chạy lại càng hoảng hốt. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, chẳng biết từ lúc nào bầu trời đã đầy mây đen, càng ngày càng u ám. Tiểu Xuân lại không cảm thấy trời sắp mưa, bởi trong gió không hề có luồng không khí nằng nặng mà là cơn lạnh thấu xương, dường như còn kèm theo tiếng vù vù thật khẽ.
Loại gió này…. Tiểu Xuân khép khép quần áo trên người. Hôm đó, bầu trời cũng như thế, cũng là loại gió như thế….
“A Thanh…” Trong lòng Tiểu Xuân càng căng thẳng, nàng không nhịn được chạy đi.
Rốt cuộc, ở con đường đá cuối cùng, nàng từ xa nhìn thấy một cái sân rộng. Cái sân này rộng bằng bảy tám cái sàn tỷ võ ở Kiếm Các ghép lại, ở giữa có một võ đài, bên ngoài, các môn phái đã đứng vào chỗ.
Tiểu Xuân đi đến, muốn tìm người của Kiếm Các, nhưng thật sự quá đông, vóc dáng nàng lại không cao, vừa chen vào đám người đã bị che khuất.
Khi nàng định gạt đám người kia ra, một giọng nói trầm thấp nhưng lại vang dội truyền khắp sân.
“Mẫn Kiếm sơn trang hôm nay có may mắn hội tụ hào kiệt khắp thiên hạ, dùng kiếm luận bàn. Đã đến giờ, nhờ có sự ủng hộ của các vị anh hùng gần xa, Trương mỗ tuyên bố, đại hội luận kiếm năm nay, chính thức bắt đầu…!
Tiểu Xuân từ khe hở giữa đám người nhìn ra ngoài, cách đài tỷ võ không xa có dựng một cái đài cao, trên đài có mấy chiếc ghế dài. Người trên đài không nhiều lắm, chỉ chừng năm người, người vừa lên tiếng ban nãy đang đứng ở đằng trước, dáng vẻ trung niên, lưng hổ tay vượn, mắt ưng râu dài, mặc một bộ đồ võ tối màu, nhìn từ xa cũng đã đủ khiến người ta khâm phục.
Tiểu Xuân lén lút đụng đụng người bên cạnh, khẽ nói: “Huynh đài, huynh biết người kia là ai không?”
Người bị nàng hỏi nhìn nàng với vẻ mặt kì lạ, nói: “Ngay cả trang chủ của Mẫn Kiếm sơn trang mà ngươi cũng không nhận ra?”
“Lão là trang chủ à? Thì ra là vậy, đây là lần đầu tiên ta đến đây, trước kia chưa từng thấy bao giờ.”
Người kia nói: “Ông ấy chính là trang chủ của Mẫn Kiếm sơn trang, tên Trương Kế Nhân.”
“Tiền bối, người biết bầu trời như thế là có chuyện gì à?”
Lão kiếm khách im lặng một lúc, lầm bầm khẽ nói: “Năm đó, bầu trời cũng như thế này….”
Tiểu Xuân nhìn lão một cái, cảm thấy lão cũng không muốn nói thêm gì nữa, liền quay lại nơi mình đứng ban nãy. Nàng ngơ ngác nhìn bầu trời, đặt một tay ngay lồng ngực mình. Chẳng biết vì sao, khi gió thổi qua thân thể, nàng cảm thấy trái tim lại hơi siết chặt, tựa như chân vừa đạp vào khoảng không, vừa sợ hãi vừa hoang mang.
“Thật là lạnh….”
“Đúng vậy, sao đột nhiên trời lại lạnh như vậy.”
“Bầu trời như thế rốt cuộc là có chuyện gì….”
Tiểu Xuân nhìn xung quanh, mọi người đều kéo chặt quần áo lại, không ít người xôn xao bàn luận vì sao không khí trở nên rét lạnh như thế. Tiểu Xuân sờ sờ cánh tay của mình, lại kì quái phát hiện ra nhiệt độ thân thể mình vẫn rất bình thường. Nàng thầm nghĩ, có lẽ ở cùng thanh kiếm ngốc kia đã lâu, sức chịu lạnh dường như cũng đã tăng lên.
Khoảng một nén hương sau đó, mấy người xung quanh đã dần không chịu nổi nữa.
“Ông trời chết tiệt!”
“Đúng đó, đột nhiên lại lạnh như thế, tay chân ta đều đã tê cứng cả rồi, làm sao đấu kiếm được nữa!”
“….”
Tiểu Xuân lúc này mới cảm thấy hơi lạnh, nàng nắm chặt quần áo trên người, nhìn về phía đài tỷ võ. Đây đã là trận đấu thứ sáu rồi, người lên đấu võ cũng dần một mạnh lên, Tiểu Xuân cũng không nhận ra hai môn phái trước mắt, nhưng nàng vẫn quan sát vô cùng cẩn thận.
Trong cơn gió lạnh thấu xương, tiếng kiếm leng keng, có vẻ hết sức chói tai.
Tầng mây nơi chân trời cứ cuồn cuộn, trong mây như che dầu những xao động bất an, thỉnh thoảng còn phát ra những tiếng vù vù rung động.
Dần dần, ánh mắt mọi người không còn nhìn về phía trận đấu trên đài, mà đều ngửa đầu nhìn về phía chân trời.
Bởi vì đã được báo trước, gần như mọi người đều nghĩ rằng, sắp có chuyện xảy ra. Chân trời lại phát ra tiếng vù vù, mà khi tiếng vù vù vừa dứt, mấy trăm thanh danh kiếm bên người của mỗi người đều đồng loạt run lên, chém lẫn nhau.
“Chuyện ma quái, chuyện ma quái giữa ban ngày.”
“Đây rốt cuộc là chuyện gì, sao kiếm lại tự đấu nhau chứ.”
“….”
Người trên đài tỷ võ cũng dừng trận đấu lại, ngửa đầu nhìn về phía chân trời. Trang chủ Mẫn Kiếm sơn trang Trương Kế Nhân đứng lên, đi đến cái bàn đằng trước. Gió thổi làm cổ áo lão phùng phình, ánh mắt lão sáng như đuốc, chăm chú nhìn biến hóa trên bầu trời, lão không nói chuyện, trong mắt tràn đầy sự tìm tòi nghiên cứu.
Giữa sân, chỉ có mấy người không hề ngẩng đầu.
Vệ Thanh Phong đứng trong đám người, ánh mắt y bình