
Tác giả: Twentine
Ngày cập nhật: 03:08 22/12/2015
Lượt xem: 1341465
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1465 lượt.
là mỗi ngày vào giờ Hợi* chúng ta lại gặp nhau ở đây, ta sẽ dạy cô kiếm pháp?”
(*9-11 giờ tối)
Tiểu Xuân ngẩng đầu: “Giờ Hợi? Buổi tối à?”
Hạ Hàm Chi chỉ cười gật đầu.
Tiểu Xuân quay sang nhìn Lý Thanh, nếu là buổi tối thì cũng có thể có chút thời gian. Tiểu Xuân đến cạnh Lý Thanh, đụng đụng hắn.
“Aizz, to con, huynh cảm thấy thế nào?”
“….Ùng ục.”
“Hả? Buổi tối ta mới học kiếm với y, sẽ không làm trễ nãi việc xây nhà của huynh đâu.”
“Ùng ục….”
Tiểu Xuân cau mày “Nói đàng hoàng xem.”
“Ùng ục….”
“…..”
Ngày thường, chỉ cần Tiểu Xuân bảo Lý Thanh nói tiếng người, Lý Thanh dù tốn nhiều sức nhưng cũng sẽ nói vài lời, thế nhưng lần này, bất kể Tiểu Xuân hỏi gì, Lý Thanh cũng không chịu mở miệng. Từ lồng ngực hắn phát ra mấy tiếng ùng ục thật thấp, thật rầu rĩ.
“Hắn không vui đâu.”
“Hả?” Tiểu Xuân quay đầu, thấy Hạ Hàm Chi đang tựa trên cây, nhàn nhã nói.
“Sao huynh biết?”
Hạ Hàm Chi dùng đôi mắt dài nhỏ nhìn Lý Thanh, thản nhiên nói: “Cảm giác.”
“Hứ” Tiểu Xuân khinh thường nghiêng đầu sang “Huynh mới gặp hắn lần đầu, sao biết hắn đang nghĩ gì chứ.”
Hạ Hàm Chi không nói, ngồi thẳng lên, chậm rãi đi đến trước mặt Tiểu Xuân.
Tiểu Xuân ngẩng đầu nhìn Hạ Hàm Chi, đi đến gần, nàng nghe thấy hương thơm nhàn nhạt phát ra trên người Hạ Hàm Chi.
Hạ Hàm Chi đứng chắp tay, trên mặt cười nhạt, y nói với Lý Than: “Lý huynh, huynh có điều bất mãn với kiếm Tinh Hà?”
“Hả?” Tiểu Xuân kì quái nhìn Hạ Hàm Chi “Có liên quan gì đến Tinh Hà.” Nếu có thì cũng là bất mãn với nhà mi mới đúng….Tiểu Xuân nuốt xuống câu này, không dám nói ra.
Hạ Hàm Chi không đáp lời Tiểu Xuân, chỉ nhìn Lý Thanh, lạnh nhạt nói: “Lý huynh cần gì phải để ý Tinh Hà như thế.”
“Ùng ục.”
Hạ Hàm Chi cười nói: “Vậy thì tốt rồi.”
“….Ùng ục.”
Hạ Hàm Chi: “Không dám.”
“???” Tiểu Xuân không tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm hai người trước mặt “Nói gì vậy, hai người đang làm gì?”
Lý Thanh bám lấy cánh tay Tiểu Xuân, không lên tiếng.
Hạ Hàm Chi lại quay sang Tiểu Xuân, cười nhạt nói: “Nếu đều không có ý kiến gì nữa, vậy cứ quyết định như vậy đi nhé.”
“Ai?” Tiểu Xuân mở to mắt “Ai nói là “đều” không có ý kiến gì hả?”
Hạ Hàm Chi: “Giờ Hợi ngày mai, ta đợi cô ở đây.”
TIểu Xuân: “….”
Tự nói chuyện một mình đến nghiện rồi à, tên này bị ngốc à. Tiểu Xuân thầm nghĩ, nhìn y và Lý Thanh trao đổi dễ dàng như thế, không chừng là đồng loại nữa đấy.
Nghĩ đến đây, Tiểu Xuân bất đắc dĩ thở dài.
Thời buổi bây giờ mấy kẻ ngốc càng lúc càng nhiều.
“Không biết cô nương có ý kiến gì không.”
“Không có!” Tiểu Xuân xòe bàn tay ra quơ quơ “Ta không có ý kiến, cứ quyết định như vậy đi!” nàng xoay người, kéo Lý Thanh, Lý Thanh đưa tay khẽ nâng nàng lên, để nàng ngồi trên người.
“To con, chúng ta đi thôi.”
“Ùng ục.”
Lý Thanh nghe thấy Tiểu Xuân nói muốn đi, lập tức nhảy đi không chần chờ.
Hạ Hàm Chi nhìn hướng hai người rời đi, sắc mặt khinh thường như có như không. Y chậm rãi đi về phía trước, ánh trăng khiến cái bóng của y kéo thật dài thật dài.
Y giơ tay, đưa Tinh Hà lên trước mắt mình. Tinh Hà có màu trắng bạc lạnh như băng, trên vỏ kiếm còn được gắn một cái vòng cổ bằng bạch ngọc, vòng ngọc khẽ lắc lư trước mặt Hạ Hàm Chi.
“Khí lạnh đó….mi cũng cảm thấy đúng không.”
Trong đêm tối, Hạ Hàm Chi mở miệng, như đang tự nói với mình, lại như đang nói với Tinh Hà.
“Ta vốn tưởng rằng, truyền thuyết không thể tin được, không ngờ, hóa ra lại có thật.”
Gió núi thổi qua, làm tung bay vạt áo đen như mực của Hạ Hàm Chi, y lẳng lặng đứng một lúc.
“Thôi….”
Hồi lâu sau, y khẽ nói: “Bất kể thật hay giả, có thể có được cơ duyên này, cũng coi như không uổng phí.”
Hạ Hàm Chi đeo lại bội kiếm vào bên hông, quay đầu, chậm rãi đi về phía rừng sâu.
Bên này, Lý Thanh mang theo Tiểu Xuân nhảy vài chục trượng, nhanh chóng trở lại ngôi nhà nhỏ.
Đến nơi, Lý Thanh nhẹ nhàng thả Tiểu Xuân xuống.
Tiểu Xuân khoanh tay, nheo mắt nhìn chằm chằm Lý Thanh, một câu cũng không nói.
“….Ùng ục?”
Tiểu Xuân nghiêng đầu, “To con, ta cảm thấy chúng ta nên trò chuyện một chút.”
“…..Ùng ục.”
TIểu Xuân: “Huynh đừng sợ, thả lỏng đi.”
Lý Thanh cúi đầu, không nói lới nào.
TIểu Xuân: “Người ban nãy, huynh quen à?”
Lý Thanh lắc đầu.
Tiểu Xuân: “Ta cũng cảm thấy hai người không quen, vậy vì sao lại nói chuyện với tên kì quái kia. Các người rốt cuộc đã nói gì?”
Lý Thanh ngây người, môi hơi nhúc nhích.
Tiểu Xuân khoanh tay, nói: “To con, huynh đừng nghĩ ta còn nhỏ tuổi, ta cũng không ngốc. Huynh vẫn cứ ùng ục qua ùng ục lại, người nọ chẳng những không cảm thấy kì quái, còn có thể trò chuyện với huynh. Huynh nói xem, chẳng phải các người có điều giấu diếm à?”
“….Ùng ục.”
Tiểu Xuân cả giận nói: “Đừng có định lấp liếm cho qua! Nói chuyện!”
Lý Thanh bị dọa đến khẽ run, cúi đầu: “Y, y hỏi ta, ta trả lời.”
Tiểu Xuân: “Huynh trả lời thế nào?”
Lý Thanh: “Ta không để ý…..nhưng nó không được lỗ mãng.”
“Ừ?” Tiểu Xuân nghe không hiểu gì cả “Huynh nói gì, lặp lại xe