Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thâm Sơn Có Quỷ

Thâm Sơn Có Quỷ

Tác giả: Twentine

Ngày cập nhật: 03:08 22/12/2015

Lượt xem: 1341459

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1459 lượt.

ta—-!!” Nàng vừa hét vừa quay đầu an ủi Lý Thanh “Không sao! Huynh đừng sợ!”
Tiểu Xuân lại chỉ vào rừng cây: “Đi ra cho ta—-!!”
…..
“À, à, thì ra là thế.”
Sau khi Tiểu Xuân gào thét xong, một giọng nói ấm áp bỗng truyền ra từ trong chỗ tối kia. Kèm theo giọng nói kia, một bóng dáng cao to chậm rãi đi ra khỏi khu rừng.
Người kia đi dưới ánh trăng, thân hình y cao lớn, trên người mặc chiếc áo bằng tơ tằm màu đen, thêu hoa văn đám mây màu xanh, dưới chân là đôi ủng thấp cổ thiếp vàng, bên hông còn đeo một thanh kiếm nhỏ, dài chừng ba thước, toàn thân kiếm đều màu bạc, trên vỏ kiếm còn được đính một viên ngọc óng ánh, thoạt nhìn vô cùng đắt giá.
Gương mặt người nọ tuấn lãng, mắt xếch, khóe miệng hơi nhếch lên, trên gương mặt có ý cười như có như không.
Trước mặt người này, Tiểu Xuân và Lý Thanh y như hai tên ăn mày.
—– một trong số đó lại còn là tên ăn mày thích giả ngốc.
Nhánh cây bị Tiểu Xuân cầm trong tay vẫn chưa hề được đặt xuống, nàng một tay giơ nhánh cây, một tay giữ Lý Thanh ở sau lưng mình.
“Mi là ai?! Vì sao nghe lén bọn ta nói chuyện!”
Người nọ không vội đáp lời, hắn nhìn Tiểu Xuân như đang bảo vệ gà con, lại nhìn Lý Thanh đang hoang mang phía sau nàng, bỗng bật cười
“Chà, đúng là hiếm thấy.”






“Chà, đúng là hiếm thấy.”
Một câu nói khó hiểu, khiến cả ba người đều trở nên yên lặng.
Chỉ là, một người thì tự giữ im lặng, hai người kia thì lại đang sửng sốt.
Tiểu Xuân là người phản ứng lại đầu tiên.
“Nói gì thế?!”
“Ha ha.” Người nọ nghe Tiểu Xuân nói thế thì cười thành tiếng, y đi về phía trước một bước.
“Đừng đến đây!” Tiểu Xuân quát to một tiếng.
Người nọ lấy kiếm bên hông xuống, cắm lên đất, thoải mái dựa vào một thân cây, y khẽ cười nói: “Đừng căng thẳng, tại hạ chỉ tình cờ đi ngang qua đây, định lấy chút nước uống, không ngờ lại quấy rầy hai người, xin hãy tha lỗi.”
Y vừa nói vừa gỡ túi nước đã cạn nước bên hông xuống, ý bảo Tiểu Xuân nhìn.
Tiểu Xuân nhìn thấy túi nước, cuối cùng cũng tin lời y một chút. Nàng đặt nhánh cây xuống, nhưng vẫn chắn trước mặt Lý Thanh.
“Đã trễ thế này, sao mi lại một mình ở trong núi thế này?”
Người nọ cười nói: “Luyện công.”
“Luyện công?” Tiểu Xuân nhướn mày, xem xét người này từ trên xuống dưới. Người nọ mặc dù lười nhác dựa vào bên thân cây nhưng thân thể hắn vô cùng mạnh mẽ, như đang giấu một cỗ sức mạnh vô cùng thâm sâu, khiến người ta không dám khinh thường.
Tiểu Xuân cảm giác được, người luyện võ luôn mang trên người một loại khí tức rất khó hiểu, loại khí tức này rất khó hình dung, nhưng nó thật sự tồn tại. Nàng nhìn người trước mặt này, cảm giác giống như đang nhìn thấy đại sư huynh, trên người bọn họ đều có loại khí tức khiến người ta không dám xâm phạm này.
“Khụ.” Tiểu Xuân hắng giọng một cái, hất hất cằm về phía thanh kiếm trên đất, nói với người nọ: “Mi….mi dùng kiếm à?”
Người nọ gật đầu,
Bởi vì Vệ Thanh Phong, trong số các loại vũ khí, Tiểu Xuân đặc biệt thích nhất là kiếm. Ngay trong nhà nàng cũng có kiếm, đó là thanh kiếm nàng đã mua ở trấn trên khi đi dạo với Linh nhi, không đến hai lượng bạc, ngay cả cái cọc gỗ cũng không mài nổi.
Thế nhưng Tiểu Xuân vẫn rất thích nó, treo nó ở giữa nhà, mỗi buổi sáng thức giấc đều có thể nhìn thấy.
Nói thế nào đi nữa thì thanh kiếm kia cũng chẳng phải là thanh kiếm có đẳng cấp gì cho cam.
Tất nhiên nó cũng không hề giống với thanh kiếm trước mắt này.
Tiểu Xuân liếc nhìn thanh kiếm trên đất. Chuôi kiếm thẳng băng cắm trên đất, toàn thân kiếm màu trắng bạc, dưới ánh trăng như tỏa ra sự cao quý lạnh như băng.
Người nọ biết Tiểu Xuân vẫn luôn nhìn kiếm của y, cười nói: “Cô nương thích Tinh Hà à?”
Tiểu Xuân ngẩng đầu: “Tinh Hà?”
Người nọ vươn tay ra, ngón tay khẽ vuốt trên chuôi kiếm.
“Nguyệt hạ trích tinh, mộng đăng hà hán* —- kiếm này tên Tinh Hà.”
(*tạm dịch: hái sao dưới ánh trăng, mơ được leo lên đến ngân hà)
“Ồ?” Tiểu Xuân tò mò nhìn thanh kiếm “Tinh Hà? Tên thật kì quái.”
Người nọ khẽ cười, một tay rút kiếm từ trên đất lên, sau đó vung tay một cái, nửa thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ,
Thân kiếm kia cũng không phải mà xám thông thường mà là một màu xanh đậm, thân kiếm bóng loáng vô cùng, dưới ánh trăng lại càng nổi bật, lóe ra ánh sáng bạc, thoạt nhìn như bầu trời sao vào đêm hè, vừa quý giá vừa kì diệu.
Mà thứ ánh sáng lạnh lẽo phát ra từ thanh kiếm kia lại càng khiến nó trở nên cao quý lạ thường.
Tiểu Xuân sống đến chừng này tuổi, vẫn chưa từng thấy qua thanh kiếm nào xinh đẹp như thế, nàng nhìn chằm chằm thanh kiếm, bị sự thần kì của thanh kiếm kia cuống hút, dần đi về phía trước.
“Ùng ục.”
Không ngờ Tiểu Xuân vừa đi được hai bước đã bị Lý Thanh ở đằng sau kéo lại.
Tiểu Xuân nghiêng đầu sang “Sao vậy?”
“….Ùng ục.”
Tiểu Xuân kề sát Lý Thanh khẽ nói: “To con, kiếm của người kia thật đẹp, trên thân kiếm còn phát ra ánh sáng, giống như ngân hà vậy, huynh không nhìn thấy thật đáng tiếc.”
“Ùng ục!”
Tiểu Xuân