
Tác giả: Tân Di Ổ
Ngày cập nhật: 02:46 22/12/2015
Lượt xem: 1342287
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2287 lượt.
g Lan.
“Đồ khốn, đừng có nói những lời tốt đẹp như vậy nữa đi. Không phải cậu biết rõ tôi ngốc nghếch à?”
Kể từ khi cô yêu anh, lẽ nào còn có sự lựa chọn nào khác?
Đinh Tiểu Dã ôm lấy mặt, Phong Lan đánh không đau nhưng hỏi thăm đúng vết thương của anh, khiến nửa mặt anh hơi tê dại, trong lòng cũng có vô số con kiến đang gặm nhấm. Anh ôm lấy cô, sấn sổ dấn đến, hôn cô, ôm chặt cô, quấn lấy cô.
Anh ích kỷ, vô cùng ích kỷ. Lần cao thượng duy nhất là lần ở nhà hàng, khi nói với cô những lời lẽ nặng nề, nhưng chưa bước ra khỏi cửa anh đã hối hận. Anh rõ ràng không thể làm một người tốt được nữa, những hành động đầy nghĩa khí anh hùng kia sao có thể làm nổi? Biết rõ lúc này nói câu “tôi không yêu em, em không phải đợi” mới là tiếng người, anh không nói được thì đành vô lại đến cùng vậy.
Đinh Tiểu Dã muốn Phong Lan chờ đợi anh, đợi một ngày được một ngày, đợi một năm được một năm. Cho dù nửa đường cô có ân hận, thay lòng đổi dạ, lấy người khác thì cũng coi như đã cho anh một tia hy vọng. Bảy năm nay, anh dường như là một linh hồn cô độc giữa thế gian, ở cũng không được, đi cũng chẳng xong, ngay cả tồn tại vì lẽ gì, anh cũng không cắt nghĩa nổi, phải chăng là vì thiếu một niềm hy vọng? Bây giờ, anh phải lấy tinh thần, đi đầu thú, trả món nợ anh cần trả, như thế trong những năm tháng tiếp theo của cuộc đời, anh mới có thể đường đường chính chính nói ra chữ đó. Có một người con gái ngốc nghếch đợi chờ anh, anh phải sống để có trách nhiệm với cô ấy.
Phong Lan ôm lấy đầu anh, áp vào ngực mình. “Tôi không muốn gọi cậu là Thôi Đình.”
Cô yêu chàng trai xấu xa Đinh Tiểu Dã, tinh ranh như sói, thất thường như chim sẻ, miệng lưỡi chọc ngoáy như vịt già. Anh vô lại hơn ai hết, biết rõ nhược điểm của cô hơn ai hết, khinh khi tất cả, thế mà chiếm được trái tim cô. Còn Thôi Đình là ai? Cô chỉ thấy lạ lẫm.
Đinh Tiểu Dã gật đầu. Thôi Đình là người gắn bó với mẹ mình như sinh mạng, còn kẻ ở trong vòng tay người con gái mình yêu thương, chỉ là Đinh Tiểu Dã. Anh đã trải qua những biến đổi to lớn trong cuộc đời, tiệc bạc, địa vị, diện mạo, tuổi xuân cuối cùng đều trôi qua kẽ tay, đâu thể so sánh với một bữa cơm trưa giản dị, một cái ôm ấm áp, lúc mệt mỏi quay đầu cũng nhìn nhau cười và tiếng chào buổi sáng với người chung gối?
“Những chuyện mà cậu kể, tôi nghĩ cả rồi. Trước đây cậu làm sai, sai đến mức phi lý, cho nên nửa đời còn lại phải làm rất nhiều việc tốt để bù đắp.” Cô nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc của anh. “Thế thì hãy bắt đầu bằng việc toàn tâm toàn ý báo đáp một người con gái tốt nhé.”
Tội Lỗi Thơm Ngon
Phong Lan đang lăn bên nọ lật bên kia bỗng giật mình bởi tiếng chuông điện thoại vang lên, người gọi là Thôi Yên. Giữa đêm hôm, Thôi Yên tìm cô chắc chắn không phải vì một chuyện bình thường, Phong Lan ngần ngừ. Đinh Tiểu Dã ở bên gối nắm lấy tay cô, nói: “Cứ nghe đi.”
Câu đầu tiên của Thôi Yên là hỏi Đinh Tiểu Dã có ổn không.
Phong Lan không trả lời. Với Thôi Yên như vậy đã là một cách trả lời. Thôi Yên nói với Phong Lan, Tăng Phi thực ra cũng biết Đinh Tiểu Dã ở đâu, nhưng bên đó anh tạm thời chưa động tĩnh gì, anh đã hứa cho Đinh Tiểu Dã cơ hội để tự thú thì sẽ thực hiện. Nhưng mục đích cuộc gọi của Thôi Yên không chỉ để truyền đạt điều đó, cô đề xuất với Phong Lan một lời thỉnh cầu “khó có thể tưởng tượng ra”.
Phong Lan nằm trên giường, im lặng nghe Thôi Yên nói xong nguyên cớ sự tình.
Thôi Yên đã nói thật với Phong Lan, không đến bước đường cùng, cô cũng chẳng nghĩ đến chuyện cầu cứu Phong Lan. Cô biết theo lập trường của Phong Lan, khả năng chấp nhận giúp cô là rất mong manh.
Nhưng cô còn cách nào khác đây?
Ngay từ mấy ngày trước khi Tăng Phi đề xuất đưa Thôi Yên đi học, Thôi Yên đã nhận ra kỳ kinh nguyệt của mình bị muộn. “Người bạn thân” của cô lâu nay luôn đến rất đúng lịch, thời điểm này cô lại rất nhạy cảm, bất kỳ dấu hiệu bất thường nào cô cũng không thể bỏ qua.
Thôi Yên giấu Tăng Phi đi mua que thử thai sớm, khi nhìn thấy hai vạch nhỏ màu hồng hiện trên que giấy, cảm giác vui sướng bất ngờ đó không thua kém gì so với lần đầu tiên Tăng Phi hôn cô. Cô tin rằng Thượng đến cuối cùng cũng đã rủ lòng thương cô lấy một lần, nếu như nói trên đời này còn điều gì có thể khiến cô đảm bảo thành công giữ được Tăng Phi, thì đây là cách duy nhất.
Nhưng rồi niềm vui bí mật của Thôi Yên không kéo dài được bao lâu. Buổi trưa hôm Tăng Phi đi dự tiệc cưới của Ngô Giang, lúc vào nhà vệ sinh, cô phát hiện ra quần lót của mình có vệt đỏ. Thôi Yên xin phép nghỉ học về nhà, dùng que thử nước tiểu lại một lần nữa, phát hiện vạch hồng nhỏ mờ mờ kia giờ đã biến mất. Điều này giống như một tiếng sấm nổ giữa trời quang, trong nháy mắt đưa Thôi Yên từ trên đám mây rớt xuống vũng bùn, cô không muốn tin như vậy, một lúc liền xe bốn vỉ que thử, đều ra kết quả như nhau.
Chẳng lẽ thần may mắn thấy hối hận rồi sao? Thôi Yên không phải là người dễ bỏ cuộc, ngay lập tức chạy đến bệnh viện gần nhà nhất. Nghe nói