Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tháng Ngày Ước Hẹn

Tháng Ngày Ước Hẹn

Tác giả: Tân Di Ổ

Ngày cập nhật: 02:46 22/12/2015

Lượt xem: 1342288

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2288 lượt.

lúc mới có bầu, que thử không phải đều chính xác hoàn toàn, bác sĩ phụ khoa sẽ cho cô câu trả lời rõ ràng nhất.
Thôi Yên thuật lại các triệu chứng của mình với bác sĩ rất chi tiết, rồi làm những xét nghiệm cần thiết. Cô cầm một tập phiếu kết quả, bồn chồn ngồi trong phòng khám, bác sĩ nói với cô, từ kết quả hiện có thì không thấy dấu hiệu của việc thụ thai, rất có khả năng là cô xuất hiện hiện tượng “thai sinh hóa”.
Đối với một cô gái trẻ như Thôi Yên thì đây là một từ hoàn toàn lạ lẫm. Bác sĩ giải thích rằng, “thai sinh hóa” là hiện tượng sảy thai tự nhiên trong vòng năm tuần đầu của thai kỳ, có nghĩa trứng đã được thụ tinh nhưng thất bại trong việc làm tổ.
Thôi Yên bật khóc ngay tại chỗ. Cô không hiểu những thuật ngữ y học mà bác sĩ đã nói nhưng ít nhất hiểu được nghĩa của hai từ “thất bại”. Nhưng điều này tại sao lại xảy ra? Từ khi biết kết quả cô luôn hết sức cẩn thận, cũng không hề thấy bị đau bụng lần nào, cô và Tăng Phi đều hoàn toàn khỏe mạnh, một sinh mạng bé nhỏ tại sao lại đột nhiên vừa đến đã ra đi không hề báo trước?
Bác sĩ đã chứng kiến nhiều giọt nước mắt tương tự, tiếp tục nói với Thôi Yên, “thai sinh hóa” là kết quả của việc chọn lọc tự nhiên, không tổn hại lắm đến cơ thể, thậm chí rất nhiều phụ nữ không hề phát hiện ra bản thân mình từng mang thai như vậy. Nguyên nhân có rất nhiều, có thể là chất lượng phôi thai không tốt, cũng có thể là áp lực tinh thần quá lớn, thông thường không ảnh hưởng đến lần có thai tiếp theo, cô vẫn còn rất trẻ, sau này vẫn còn nhiều cơ hội.
Chỉ mình Thôi Yên biết rằng, cô không chắc có thêm được cơ hội nào nữa. Với tính cách của Tăng Phi, anh chỉ có thể sai lầm một lần, tuyệt đối không cho phép phát sinh lần nữa – một khi anh nhận thấy điều đó là sai lầm.
Thôi Yên cố nén sự thất vọng khiến cả cơ thể muốn quỵ xuống, thử thăm dò bác sĩ, cô nói đứa bé này vô cùng quan trọng đối với tình cảnh hiện nay của cô, liệu có thể vượt quy tắc một chút được không? Có thể tạm thời cấp cho cô một kết quả xét nghiệm có thai, cô sẵn sàng trả tiền thù lao thích hợp.
Ánh mắt của vị bác sĩ đó đã gây ấn tượng sâu sắc với Thôi Yên.
Thôi Yên không thể nhớ nổi mình đã rời khỏi phòng khám như thế nào, trên xe bus trở về nhà, cô khóc lóc đau đớn. Dùng thủ đoạn này để níu giữ một người đàn ông có được gì không? Huống hồ đây là lời nói dối tệ hại nhất. Cô biết trong mắt vị bác sĩ đó, cô vừa nực cười vừa đáng khinh.
Thôi Yên vẫn còn quá trẻ, chưa hiểu hết được ý nghĩa của tình dục, đối với cô, khát khao được tiếp xúc thân mật với Tăng Phi, chỉ vì đó là cách để cô giữ được anh, cô vui sướng với sự vui sướng của anh. Khi những người con gái khác ở tuổi này có khát vọng tự do, khao khát những rung động mãnh liệt, thì cô chỉ muốn được ở bên Tăng Phi, chỉ khi ở cạnh anh, con tim cô mới yên tâm đập trong lồng ngực, rung động một cách vĩnh cữu và yên ả. Tiếc rằng ngược lại với cô, Tăng Phi dường như chỉ thấy yên bình khi ở cách xa cô.
Cô cứ thế ngồi ở sofa nhà Tăng Phi tròn tám tiếng đồng hồ, mới chờ được anh trở ề từ tiệc cưới, nhưng vẫn chưa biết có nên thổ lộ sự thật với anh hay không, biến cố nối tiếp nhau xảy ra, để cuối cùng Thôi Yên nhận được một câu “cậu bỏ cuộc”. Tăng Phi muốn cô ra đi! Cô tuyệt vọng, bất chấp tất cả giáng một đòn lên đầu anh.
Thôi Yên trả hết lại cho Tăng Phi vé máy bay và hộ chiếu, cùng với que thử thai lần đầu tiên cho kết quả “dương tính yếu”.
“Cậu muốn cháu đi, cháu sẽ đi. Nhưng mong cậu sẽ không hối hận.” Cô nói.
Cô rất ít khi nhìn thấy Tăng Phi nhìn một món đồ với thái độ nghiêm túc như vậy, dù rằng chiếc que thử bằng giấy kia có cấu tạo rất đơn giản. Khoảnh khắc tỉnh giấc bên người cô, anh cũng không trầm ngâm đến thế, giống như một con thú lâm vào cảnh nguy khốn, bồn chồn trong một khoảng thời gian nhỏ hẹp.
Tăng Phi cuối cùng cũng đặt que thử lên bàn trà, vớ lấy áo khoác rồi lại ra khỏi cửa. Anh phải bỏ đi đến một nơi nào cách thật xa cái kết quả này mới có thể hít thở nổi. Trước khi đi, anh dặn Thôi Yên ngoan ngoãn đợi ở nhà, nhất định không được đi đâu.
Thôi Yên nắm chặt que thử trong tay, chìm vào giấc ngủ. Chiếc chăn rộng dày mềm mại ôm lấy cô, cô như thể ngủ vùi trong lời nói dối ấm áp mà trống rỗng.
Ngày hôm sau, cô vẫn đến trường học hai tiết như bình thường. Trong khoảnh khắc điên rồ nhất, cô đã nghĩ đến chuyện vẫn còn cách khác để có thai, khác biệt chỉ ở đối tượng không phải là anh. Nhưng dù thực hiện thành công thì liệu cô có muốn để người đàn ông cô yêu phải gánh trách nhiệm cho sự thật xấu xa đó? Không được, tình yêu của cô đã đủ xấu xa đến cực điểm rồi.
Buổi trưa, Thôi Yên quay về nhà Tăng Phi. Khang Khang nói, mẹ vừa đến, mang theo nhiều đồ ăn ngon, nhắn Thôi Yên về ăn cơm.
Trên bàn bày biện rất nhiều thức ăn, đều là những món mà Khang Khang và Thôi Yên ưa thích. Tăng Phi hình như vẫn chưa về, Tăng Văn và Khang Khang ngồi bên bàn ăn, như đang đợi cô.
“Chào dì, dì vừa đến ạ?” Thôi Yên cố gượng cười chào.
Tăng Văn xông đến, ném một vật ra trước mặt Thôi Yên, hỏi dồn một tràng như súng liên th


pacman, rainbows, and roller s