
Tiền Đặt Cược Của Tổng Giám Đốc
Tác giả: Tân Di Ổ
Ngày cập nhật: 02:46 22/12/2015
Lượt xem: 1342292
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2292 lượt.
anh: “Đây là cái gì? Hả? Mày nói đi, đây là cái thứ gì? Tại sao lại ở trên giường mày?”
Thôi Yên cúi đầu đưa mắt nhìn xuống đồ vật đó, đó là chiếc que thử thai thao túng những nỗi sướng khổ của cô. Quãng thời gian này cô đã trải qua quá nhiều chuyện, phản ứng dữ dội của Tăng Văn không hề khiến cô quá bất ngờ.
Tăng Văn là người tính tình nóng nảy, có chuyện gì là không thể che giấu được. Nguồn cơn câu chuyện xảy ra cực kỳ đơn giản, tự nhiên sáng sớm Khang Khang lại thèm ăn cá hố mẹ kho, bèn gọi hai cuộc điện thoại về nhà năn nỉ. Tăng Văn yêu con trai như mạng sống, không nói câu thứ hai, liền xin đơn vị nghỉ phép, lái xe hai tiếng rưỡi đồng hồ chỉ đến để nấu bữa trưa cho con trai. Chị tay chân nhanh nhẹn tháo vát, thoáng một cái đã làm xong thức ăn, bảo Khang Khang gọi điện thoại nói Tăng Phi và Thôi Yên về nhà ăn cơm, trong lúc chờ đợi tiện tay dọn dẹp nhà cửa giúp em trai. Khang Khang biết điều lăng xăng giúp đỡ mẹ, lúc thu gom rác vô ý làm rách túi đựng. Tăng Văn mắng con trai tay chân hậu đậu giúp một tí cũng không xong, tự mình đi nhặt rác rơi vãi ra đất, không ngờ phát hiện ra hộp đựng que thử thai sớm rỗng không.
Tăng Văn dò hỏi Khang Khang, cậu Tăng Phi gần đây có đưa bạn gái nào về nhà không. Khang Khang trả lời từ trước đến nay không hề thấy. Nhà này bình thường chỉ có một phụ nữ ra vào… Tăng Văn nhanh như gió lục tung khắp phòng Thôi Yên, không ngờ lại tìm ra được vật đó dưới gối cô.
Tăng Văn là người từng trải, chẳng lẽ lại không biết que thử thai sớm có hai vạch đỏ có ý nghĩa gì? Thôi Yên già dằn trước tuổi, Tăng Văn biết điều đó, nhưng chị không thể ngờ con bé này lại sa vào lỗi lầm lớn như vậy.
“Mày vẫn còn đang đi học, năm nay mới bao nhiêu tuổi hả? Ối giời ơi, muốn làm tao tức chết hả?” Tăng Văn đấm tay vào ngực mình, hối hận bình thường không dạy dỗ quản lý Thôi Yên chặt chẽ. Chị lâu nay không lo lắng gì, vì nghĩ Thôi Yên vẫn chỉ là một cô bé con. Tăng Phi mượn tên chị để nhận nuôi Thôi Yên, Thôi Yên cũng giống như con gái của chị vậy, chẳng có bậc cha mẹ nào nhìn thấy vật này lại có thể giữ nổi bình tĩnh.
“Mày nói đi! Con của ai, mày nói gì đi chứ!” Cho dù Tăng Văn có chất vấn thế nào, Thôi Yên vẫn ngồi đơ như khúc gỗ ở sofa, không nói một lời.
Tăng Văn tha thiết khuyên bảo: “Thôi Yên, con nói đi, dì sẽ tính toán hộ con. Có phải là thằng nào lừa con không? Hay là yêu đương rồi không chú ý dùng biện pháp an toàn? Sự việc đã như thế này, dì cũng không nói gì con đâu, nhưng con là con gái, chuyện này không thể đùa được, con phải nói cho dì biết sự thực, dì mới có thể giúp con được.”
Thôi Yên vặn vẹo các ngón tay, nước mắt chảy vòng quanh, thút thít nói: “Dì ơi đừng hỏi nữa, dì đừng quan tâm đến con.”
“Vớ vẩn, dì không quan tâm con được sao?” Tăng Văn bức xúc giậm chân, đánh cũng không được, mắng cũng không xong. “Trong đầu con nghĩ gì vậy hả? Còn chưa tốt nghiệp đại học, không thể giữ đứa bé được. Quan trọng là con phải cho dì biết bố đứa bé là ai!”
Nói rồi, Tăng Văn lại quát mắng con trai: “Con gọi điện cho cậu chưa đấy, sao nó vẫn chưa về? Nhà có chuyện lớn rồi.”
“Cậu bảo cậu đang về từ lúc nãy…” Khang Khang tránh xa tâm bão, từ góc nhà nói vọng ra.
Thôi Yên nghe đến tên Tăng Phi, bỗng nhiên hoảng hốt, người vô tâm vô tính như Tăng Văn cũng nhận ra ánh mắt lo lắng của cô. Chị mắng: “Con sợ cho cậu biết hả? Cậu thương con như vậy, biết mà không nổi điên mới lạ!”
Đang nói thì Tăng Phi đã về đến hàng lang. Anh hỏi chị mình: “Tại sao bỗng dưng lại đến vậy? Chị bảo ai nổi điên?”
Tăng Văn vừa nhìn thấy em trai về đến nhà, giống như uống được viên thuốc an thần, nhìn Thôi Yên, bỗng nhiên thấy khó nói. Con gái biết ngượng, xảy ra chuyện như thế này, chẳng ai muốn bị người khác khơi ra nhưng Tăng Phi không phải là người ngoài, anh lại còn là người đàn ông ra quyết định ở trong nhà này, chuyện cần biết trước sau cũng phải biết.
Tăng Phi từ xa nhìn thấy Thôi Yên đang ngồi rúm ró trên ghế sofa, trong lòng dấy lên dự cảm xấu nhất. Sợ điều gì thì chính điều đó sẽ đến, cuộc đời anh luôn như vậy. Anh để chìa khóa xe lên tủ ở hành lang, từ từ bước vào nhà.
“Gì thế?” Anh hỏi mọi người trong phòng, Thôi Yên mặt tái mét không còn một giọt máu khiến anh tức mắt. Anh nói: “Đi mặc thêm áo vào. Đi đi, ngồi đấy là gì?”
Thôi Yên nghe lời đứng dậy đi về phòng mình. Tăng Văn túm lấy tay Tăng Phi, thì thầm: “Thôi Yên có bầu rồi, em không biết gì sao?”
Tăng Phi không nói một lời, liếc nhìn chị gái rồi lại dõi theo bóng dáng Thôi Yên bằng ánh mắt khó đoán. Tăng Văn bất ngờ khi thấy thái độ của em trai như vậy, bức xúc nổi nóng: “Em nói xem chuyện này là như thế nào! Con gái con đứa bây giờ, em bảo chị phải nói gì đây? Con bé lại còn đánh chết cũng không chịu nói ra thằng đó là ai?”
Tăng Văn thấy em trai mình rút tay ra, đi sang một phía phòng khách. Nhìn thấy Thôi Yên đã vào phòng mình, Tăng Văn lại chạy theo, thấp giọng nói với Tăng Phi: “Em đừng trách chị nói năng khó nghe, chứ đúng là người nào theo giống ấy! Nó với con Tĩnh Lâm đó…”
“Có chuyện gì thì nói chu