
Tác giả: Tâm Văn
Ngày cập nhật: 03:10 22/12/2015
Lượt xem: 134863
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/863 lượt.
nghiêng người sang phía cô, nói rất rõ ràng: “Anh rất thích nghe, em nói tiếp đi”.
Vi Lam hơi sững người, nhìn vào mắt anh, nét mặt lộ rõ vẻ trịnh trọng: “Thiên Lãng, trong lòng em có giấu một điều bí mật. Điều bí mật này đã được chôn giấu 17 năm rồi, em tưởng rằng không có cơ hội nói với anh hôm nay, nhất định em phải nói cho anh biết”.
Vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt cô, khiến tinh thần anh như đóng băng.
“Năm 12 tuổi, em đã từng xem một bộ phim truyền hình, trong đó nói chỉ cần ước trước sao băng, điều ước đó chắc chắn sẽ được thực hiện. Em rất tham lam, ước liền ba điều ước, mỗi điều ước đều có liên quan đến anh…” Cô ngượng ngùng nói, “điều ước đầu tiên của em là, anh sẽ yêu em; Điều ước thứ hai là, em không yêu anh; Điều ước thứ ba là, anh bị xe hơi đâm chết, khiến mẹ anh suốt đời phải sống trong đau khổ!”
Thiên Lãng sững người, hồi lâu không lên tiếng.
“Thiên Lãng… Em xin lỗi… Cô cúi đầu xuống, tỏ vẻ biết lỗi.
Anh ngồi thẳng người, đầu lông mày hơi giãn ra, miệng mấy lần mấp máy, nhưng vẫn cố nhịn, khẽ thở dài nói: “Kết quả, mỗi điều ước của em đều đã trở thành hiện thực rồi đúng không?”
Vi Lam ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên.
“Em không tài nào hiểu nổi, tại sao lại ước điều ước anh sẽ yêu em?” Mặt cô hơi đỏ lên, nói : “Vừa nãy… lúc ban nãy… Đột nhiên em đã hiểu ra! Thiên Lãng, năm 12 tuổi lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã bị anh cuốn hút, muốn tiếp cận anh, nhưng thái độ của anh vừa lạnh lùng vừa cao ngạo. Em tưởng rằng suốt đời không thể có được anh. Chính vì thế từ đó đến nay, em mới ghét anh, hận anh như vậy. Một ngày nào đó, anh phát hiện ra mình thích một người vốn rất đáng ghét, tình cảm này là khổ sở nhất. Còn em lại sa lầy vào mối tình khổ sở này”.
“Em ném những lá thư tình đó vào thùng rác, không chịu đưa cho anh, là vì không muốn cho các cô gái khác tiếp cận với anh. Điều em sợ nhất là, một ngày nào đó đột nhiên anh đưa một cô gái về, nói đó là người yêu của anh. Em biết chắc chắn em sẽ không thể chịu nổi điều này!”
Cô nói liền một mạch:
“Kỳ nghỉ hè năm em 15 tuổi, anh đã thi đỗ vào trường đại học Thanh Hoa với số điểm rất cao, em biết đối với em, anh càng trở nên xa vời không thể với tới. Nhân lúc anh uống rượu say chui vào nhà tắm, em liền dụ dỗ anh, sau đó gán cho anh tội danh cưỡng hiếp không thành… Không chiếm được anh, em muốn muốn hủy hoại anh! Thiên Lãng, em là một cô gái có tâm địa rất xấu, ngay từ nhỏ đã như vậy…”
“Hạ Vi Lam!” Anh ngắt lời cô, giọng lạc đi và căng thẳng: “Anh không phải là mục sư, không phải đến nghe em sám hối”.
Vi Lam ngồi thẳng người, đấu tranh một lúc mới cất lời: “Thiên Lãng? Anh có hận em không? Khi anh biết em là một cô gái như thế nào?”
“Anh nghĩ giữa chúng ta, không chỉ đơn giản là chỉ có yêu và hận”.
Anh nghiến răng, cảm thấy ruột gan mình như quặn lại.
“Đã đến lúc phải ăn cơm trưa rồi đúng không? Anh đói lắm rồi, nghe kể chuyện có no bụng được đâu”.
Lúc này Vi Lam mới sực nhớ đã là buổi trưa rồi. Thời gian trôi qua nhanh thật, cô còn rất nhiều điều chưa nói hết!
“Tần Thiên Lãng, mặc dù chuyện em kể nghe không cảm động lắm. Nhưng ngày ngày em sẽ kể cho anh nghe, cho đến khi anh phục hồi được trí nhớ!”
Vi Lam đã nói là làm.
Từ hôm nay, cô kiên trì kể về quá khứ của họ, những kỷ niệm ngọt ngào, chua chát, đau đớn, kể về mối ân oán, bất hoà giữa họ, kể về những ngày hai người chung sống bên nhau… Từng chi tiết nhỏ, nhằm gợi lại ký ức trong anh. Còn anh, luôn luôn yên tĩnh lắng nghe, thỉnh thoảng còn nở nụ cười không dễ phát hiện.
Chỉ có điều, anh vẫn không thể nhớ lại những chuyện trước kia. Nhưng Vi Lam không nản lòng, hàng ngày vẫn rủ rỉ kể cho anh nghe.
Cô in những bức thư mà Thiên Lãng lưu trong máy tính ra, trước mặt anh, đọc từng câu từng chữ cho anh nghe.
Đến khi đọc đến lá thư thứ năm, đột nhiên cô dừng lại, không thể đọc tiếp được nữa.
Thiên Lãng không kìm được vẻ tò mò hỏi: “Sao lại không đọc nữa?”
Vi Lam nhìn những lá thư đó, hai má đỏ ửng, ánh mắt lộ rõ vẻ xấu hổ: “Thiên Lãng, hóa ra đàn ông các anh đều đểu như vậy!”
Đây là một lá thư tình như thế nào? Tin rằng bất kỳ người phụ nữ nào trên thế gian, đều không thể ngồi trước mặt người đàn ông đọc to lá thư viết về nỗi khát khao dục vọng đối với mình.
Vi Lam:
Nửa đêm, anh tỉnh dậy sau giấc mơ và không thể ngủ thêm nữa. Anh đã từng có rất nhiều lần nằm mơ như thế này, mỗi lần đều tỉnh giấc giữa chừng. Sau đó phát hiện ra quần mình ướt nhẹp…
Chắc chắn em sẽ đoán ra được giấc mơ của anh đúng không? Chắc chắn sẽ nghiến răng chửi anh là kẻ lưu manh hiếu sắc. Thôi đi! Anh đã 24 tuổi rồi, đâu có phải là thằng con nít mới 4 tuổi, về mặt sinh lý đã là đàn ông từ lâu rồi. Từ năm 17 tuổi anh bắt đầu có những giấc mơ như thế này, chỉ có điều, nhân vật nữ trong giấc mơ luôn mơ hồ không nhận ra rõ ràng. Và lần này, anh đã mơ thấy em!
Anh cũng mong tình cảm của anh dành cho em thật trong sáng, không pha trộn bất cứ dục vọng thể xác nào. Tuy nhiên, anh bắt đầu có những ảo tưởng về tình cảm trai gái đối