
Cùng Nhau Viết Câu Chuyện Của Chúng Ta
Tác giả: Xuân Thập Tam Thiếu
Ngày cập nhật: 02:50 22/12/2015
Lượt xem: 1341631
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1631 lượt.
mà buồn rầu, cô liền cảm thấy lo lắng.
Tử Mặc đổi về chiếc xe cổ nhỏ ban đầu kia, trên ghế sau xếp đầy dụng cụ chụp ảnh và đủ loại tạp chí.
“Chiếc xe lần trước thế nào rồi?” Cài dây an toàn xong, Thế Vân hỏi.
Tử Mặc xấu hổ, cứng ngắc cười cười: “Hạng Phong suýt nữa giết tớ.”
“Thì ra là xe của Hạng Phong…” Mặc dù tới giờ chưa từng thấy qua người đó, nhưng trong đầu Thế Vân đã lập tức phác họa ra hình ảnh một phiên bản già dặn của Hạng Tự đeo kính mắt. Anh ấy là anh trai của Hạng Tự, tiểu thuyết trinh thám gia nổi tiếng hiện nay —— nói mới nhớ, quyển sách đặt trên tủ đầu giường của Viên Tổ Vân là do Hạng Phong viết.
Nhưng mà…vì sao lại nghĩ tới Viên Tổ Vân?!
Cô nhíu mi nhẹ nhàng lắc đầu, không suy nghĩ nữa.
“Ờ, ngày hôm qua gặp nhau, anh ấy vẫn còn trưng ra bộ mặt khó coi với tớ.” Tử Mặc nhếch miệng, có phần bất đắc dĩ.
Thế Vân mỉm cười: “Tớ rất tò mò, tiểu thuyết trinh thám gia rốt cuộc có dáng vẻ thế nào, sẽ giống như Sherlock Holmes mặc áo khoác đội mũ ngậm một tẩu thuốc sao?”
Tử Mặc cười ha ha: “Không… chỉ là người bình thường, nhưng so với người bình thường anh ấy càng chú trọng chi tiết hơn.”
hai cô mua cơm hộp và đồ uống tại cửa hàng tiện lợi đối diện khu chung cư, định trở về dùng lò vi sóng hâm nóng rồi ăn, một ngày oi bức thế này, Thế Vân chẳng có chút khẩu vị.
Lúc mở tủ lạnh, cô lại nhìn thấy chai rượu hoa quả vị táo và anh đào, trước tối hôm qua, cô đã… bao lâu rồi chưa nếm lại hương vị đó? Không nhớ, thật sự không nhớ…
Trong phút chốc, cô không khỏi ngây ngẩn cả người, bỗng nhiên phát hiện mình giống như tội phạm bị bại lộ chân tướng, lòng bàn tay đã đổ mồ hôi.
Anh…lại mua thứ này cho cô!
Tử Mặc đi đến bên cạnh cô nói: “Muốn uống bia hả?”
Cô hơi lúng túng lắc đầu, vội vàng bỏ đi.
Cả buổi tối, tâm trạng Thế Vân không ổn định, hộp cơm mua lúc đầu để làm bữa tối lúc này đang lẳng lặng nằm trên bàn ăn, ngay cả màng bọc bên ngoài cũng không mở ra. Bên cạnh hộp cơm là hai chai nước đã mở nắp, đều chỉ uống một chút, đó là kết quả do cô đãng trí.
Từ tầng 31 nhìn xuống, những ánh đèn lấp lánh và không trung xanh thẫm dường như có một đường ngăn cách, vô cùng rõ ràng. Nếu có thể, cô muốn đắm mình trong bóng đêm xanh thẫm, không thể thấy được nữa.
Cô đến trước máy tính, mở trang web, bắt đầu nghe Chương trình của Thư Lộ.
“Các vị thính giả, đây là Tào Thư Lộ của đài phát thanh tiếng Trung tại New York mang đến Chương trình này cho các bạn, tôi rất vui được gặp lại các bạn, từ mấy tuần trước công bố hộp thư riêng của tôi cho tới nay, tôi chợt phát hiện mình có được một lượng lớn thính giả, tôi thật sự, thật sự, thật sự rất hạnh phúc!!!
Cảm ơn ‘Màu trắng ấm áp’, ‘Phi quân’, ‘Một hai ba bốn’ cùng với ‘Tàu ngầm màu vàng’ đã nói rất nhớ tôi, cảm ơn ‘A Giảo’, ‘Công viên trung tâm’ —— là công viên trung tâm (Central Park) tại New York ư —— ‘Thủy tinh’ và ‘Daisy’ nói rằng sẽ luôn ủng hộ tôi, tôi còn muốn cảm ơn sự cổ vũ của Nhạc Nhạc, lão Triệu cùng với Tiểu Mạn, tôi thật sự rất nhớ mọi người. Bởi vì thời gian có hạn, tôi không thể ở trong Chương trình gửi lời cảm ơn tới các bạn bè đã gửi thư, nhưng tâm ý của mọi người tôi đều nhận được, cũng hy vọng mọi người không chê tôi phiền mà tiếp tục lắng nghe tôi lải nhải trên đài phát thanh.
Trong tiết mục của mấy kỳ trước, ‘Vân đạm phong khinh’ từng nói về chủ đề kẹo và giấy gói kẹo, anh ấy đã nói thế này: người không có được kẹo liền quay qua thu thập giấy gói kẹo, rốt cuộc là ngốc nghếch hay là đáng giận? Một vị thính giả kí tên là ‘Tinh cầu cô đơn’ đã gửi thư muốn nói với ‘Vân đạm phong khinh’: nếu kẹo đã mất, xin hãy quên kẹo đi, trên thế giới này còn có rất nhiều thứ tốt đẹp, đáng để quý trọng, có lẽ kẹo hoàn toàn không tốt như trong tưởng tượng của bạn, vì cái gì mà phải cố chấp như vậy?”
Thế Vân nheo mắt, nhìn đèn neon xa xa đang lấp lánh, giống như là một tấm biển rất lớn của thiên đường, đang dụ dỗ con người hướng tới cuộc sống tốt đẹp. Đúng vậy, làm người cần gì quá cố chấp.
“Không biết ‘Vân đạm phong khinh’ có đang nghe Chương trình hay không, tôi đã truyền đạt trọn vẹn lời nói của ‘Tinh cầu cô đơn’ cho bạn, nhưng Thư Lộ cũng có mấy lời muốn nói với bạn. Tôi đã từng nhìn thấy một ví dụ thế này trên internet: nếu dưới lầu nhà bạn có một quán ăn, thức ăn không ngon, giá cả thì đắt đỏ, thái độ phục vụ rất kém, hơn nữa hoàn cảnh không tốt, thế thì bởi vì nhà bạn gần quán ăn này cho nên mỗi ngày bạn đều đến đó sao? Tôi nghĩ phần lớn sẽ không đến, Thư Lộ đương nhiên cũng vậy, nhưng nếu ngược lại, quán ăn này cách nhà bạn vài trăm mét, nhưng thức ăn vừa ngon lại rẻ, thái độ phục vụ của nhân viên cũng tốt, hơn nữa hoàn cảnh giống như nhà hàng năm sao cao cấp, bạn sẽ đi mấy trăm mét chứ? Tôi nghĩ, ngoài những người rất lười biếng thì đa số đều bằng lòng đến đây. Cho nên, có cố chấp hay không, là phải xem con người, sự việc và đồ vật mà bạn cố chấp có đáng giá hay không.
Con người luôn muốn nhận được những thứ tốt nhất, loại cố chấp này có thể nói là có cái tốt cũng có cái xấu, có người cho rằng cố c