
Tác giả: Xuân Thập Tam Thiếu
Ngày cập nhật: 02:50 22/12/2015
Lượt xem: 1341633
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1633 lượt.
hấp là một loại dục vọng, mà dục vọng là tội nghiệt đứng đầu trong nhân gian, nhưng có người cho rằng ‘chấp niệm mà chết, chấp niệm mà sống, chính là chúng sinh’. Tôi chỉ muốn nói rằng, nếu bản thân thật sự cảm thấy đáng giá, thật sự cho rằng đó là thứ tốt nhất trong cuộc đời, vậy thì tại sao không thể cố chấp chứ?
Nhưng mà… Thư Lộ cũng muốn nói, sự ‘cố chấp’ đó đối với ‘giấy gói kẹo’ cũng không công bằng. Không có lý do gì để bất cứ ai trở thành vật thay thế của người khác —— lời tôi muốn nói chỉ có vậy thôi, vấn đề này không hề có đáp án, chỉ là… liên tục không ngừng suy nghĩ.”
Thế Vân thẫn thờ nhìn tia sáng lấp lóe trên bầu trời, đó là máy bay sắp hạ cánh. Con người vì sao không thể cố chấp? Bởi vì cố chấp rất khổ cực, nhất là loại cố chấp…hư vô mờ mịt.
Di động vang lên, cô không khỏi sững sờ, chần chờ hồi lâu mới tiếp máy.
“A lô…”
“Tớ còn tưởng rằng cậu sẽ không bắt máy.” Giọng nói của Thạch Thụ Thần luôn khiến người ta cảm thấy ấm áp.
“À, vừa nãy đúng lúc tớ đi ra…”
“Bây giờ tớ đang ở dưới nhà cậu, không mời tớ lên ngồi sao?”
Thế Vân do dự vài giây, nói: “Được, tớ ở tầng 31.”
Tắt điện thoại, cô sửa sang qua loa căn phòng, khép lại laptop, lúc mở cửa, Thạch Thụ Thần đã đứng bên ngoài.
“Vào đi, không cần thay giày.” Cô mỉm cười.
Trên cánh tay Thạch Thụ Thần vắt chiếc áo vét, vừa lau mồ hôi vừa đi vào: “Có đồ uống gì lạnh không?”
“Cậu không phải vì muốn uống một ly nước mới tới tìm tớ chứ,” cô cười hì hì từ trong tủ lạnh lấy ra nước khoáng và bia, đặt ở trên quầy bar, “Tự cậu chọn đi.”
Thạch Thụ Thần nhìn trái nhìn phải, cuối cùng chọn nước khoáng.
“Gần đây tớ bề bộn nhiều việc, cho nên không rảnh tới tìm cậu.” Anh ta ngồi lên sofa, uống nước ừng ực.
Thế Vân lắc đầu, nói đùa: “Thế nào, cậu cho là không có cậu thì tớ sống không nổi sao?”
Thạch Thụ Thần xoa ngực: “Cậu nói vậy tớ rất đau lòng, thì ra tớ là một nhân vật nhỏ bé như vậy.”
“Cậu có được vai diễn là tốt lắm rồi, nếu không chỉ có thể làm người qua đường mà thôi.”
Thạch Thụ Thần làm bộ như cực kỳ giận dỗi nói: “Dầu gì hôm nay tớ vừa xong việc liền tới tìm cậu, hóa ra cậu là người vô tâm như vậy.”
Thế Vân không khỏi cười ha ha, cô vẫn thích Thạch Thụ Thần như vậy, quen với Thạch Thụ Thần như vậy.
Anh ta nheo mắt nhìn cô, ánh mắt rất sắc bén, không dịu dàng như bình thường.
“Sao vậy?” Cô quơ tay trước mặt anh ta.
Anh ta nhún vai, uống thêm ngụm nước, mới nói: “Cậu hình như…thay đổi rồi.”
Cô cười khổ một chút: “Con người đều sẽ thay đổi.”
Anh ta nghĩ nghĩ, nói: “Cũng đúng.”
“Phải rồi, lần trước tớ gặp Lý Nhược Ngu ở trường dạy lái xe.”
“À…” Ánh mắt anh ta nhấp nháy.
“Cô ấy cũng đang học lái xe, còn suýt nữa đụng vào tớ ——”
Thạch Thụ Thần thay đổi sắc mặt: “—— cậu không sao chứ?”
Thế Vân cười lắc đầu: “Đương nhiên không có việc gì, tớ chỉ là cảm thấy…”
“?”
“Kỳ thật cô ấy là một cô gái tốt.”
“…”
Khuôn mặt Thạch Thụ Thần trầm xuống, anh ta không nói nữa, máy điều hòa thổi ra gió lạnh giống như muốn đóng băng không khí.
“Sao cậu không nói gì…” Thế Vân dè dặt nhìn anh ta.
Anh ta quay đầu sang chỗ khác, nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn cô, như là đổi thành người khác, ánh mắt ấm áp đã biến mất, thay thế bằng vẻ ưu thương và phẫn nộ: “Viên Thế Vân, cậu muốn đẩy tớ cho người khác sao?”
“…” Cô nói không ra lời.
“Đúng, trên thế giới này có rất nhiều cô gái tốt, nhưng cậu có từng nghĩ tới hay không, đến tột cùng tớ suy nghĩ thế nào, trong lòng tớ rốt cuộc nghĩ cái gì?”
“…” Cô cắn môi, nói không ra lời.
“…”
“…”
“Giả khờ vui lắm sao…” Anh ta bỗng nhiên nói.
“?”
“Viên Thế Vân,” Anh ta nhìn cô, như thể muốn nhìn rõ ánh mắt và trái tim của cô, “Cậu trả lời tớ đi, giả khờ vui lắm sao?”
“…”
“Nhìn tớ như vậy cậu thấy rất vui sao ——”
“—— không có, “ cô rốt cục nhịn không được nói, “Thật sự không có.”
“Vậy tại sao…” Thạch Thụ Thần dừng một chút, không nói tiếp.
“…”
“Nhìn tớ bị cậu đùa giỡn quay vòng vòng cậu cảm thấy rất thú vị phải không?”
“Không có,” cô hét to, “Mặc kệ cậu tin hay không, tớ không có! Không có!”
Thạch Thụ Thần nhìn cô, như là bị bộ dạng của cô hù dọa, có lẽ, chính cô cũng bị bản thân mình hù dọa.
Qua một hồi lâu, anh ta cười khổ một chút: “Thế ư… tớ xin lỗi, tớ có lẽ…không khống chế được cảm xúc.”
Nói xong, anh ta đứng dậy đi đến trước cửa, nhẹ giọng nói: “Tạm biệt.”
Sau đó, anh ta biến mất, ngay cả âm thanh đóng cửa cũng rất nhẹ, nếu không phải nhìn thấy chiếc áo vét kia bỏ quên trên ghế sofa, Thế Vân gần như cho rằng, mọi chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mơ mà thôi.
3.3
“Như vậy sau đó anh ta cứ thế chạy trốn à?” Tưởng Bách Liệt đặt chân lên bàn làm việc, vuốt cằm nói.
“Cái đó không tính là chạy trốn, là… tức giận bỏ đi.” Thế Vân tỏ vẻ băn khoăn.
Tưởng Bách Liệt nhún vai: “Nếu đổi lại là tôi, tôi khẳng định nhân cơ hội này mà nói rõ, sẽ không bỏ đi không rõ ràng như vậy.”
Thế Vân cười khổ: “À…”
Tưởng Bách Liệt gật đầu: “Nhưng cô thật sự không có cảm giác với an