
Tác giả: Toạ Hoá Bồ Đề
Ngày cập nhật: 03:31 22/12/2015
Lượt xem: 1341020
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1020 lượt.
rường của cô nhóc hoàn toàn sụp đổ. “Tớ đi tớ đi, cậu đừng ăn!”
Cô giáo Dương hốc mắt còn hồng hồng, nhìn thấy học sinh nghịch ngợm đứng trước mặt, cô không hé răng lời nào, về sau nhìn thấy thái độ nhận sai chân thành mới dần dần hòa hoãn xuống, vẻ mặt ôn hoà chỉ phê bình vài câu, cuối cùng tha thứ cho cô nhóc.
“Nói xin lỗi xong!” cô giáo Dương còn chưa đi xa, hai cái tay nhỏ bé liền đưa ra. Cẩn Ngôn quả nhiên giữ lời, lấy một vốc sôcôla bỏ vào trong tay cô nhóc.
“Một hai ba. . . . . . bốn viên? Còn nữa không?” Nhất Nhất lông mày như sắp kết lại với nhau, đem sôcôla nhét vào trong túi mình, đưa tay lục lọi từ trên xuống dưới từ trái sang phải cái túi của hắn.
“Về sau đừng chọc giận cô giáo nữa biết không?” Hắn giang hai tay ra để cô nhóc dễ lục soát.
“Đi học phải chăm chú nghe giảng, còn nữa, buổi sáng phải ăn cơm đúng giờ, nếu đói bụng, có thể đến lớp tớ tìm tớ.”
“. . . . . . Không có.” Ánh mắt thất vọng, xoay người bỏ chạy.
“Ây, nhớ kỹ phải ăn sáng đó, thời gian lên lớp cũng đừng quấy rối.”
“Không cần cậu lo!” Quay đầu trợn mắt.
“Nhìn đường kìa, phía trước có. . . . . .” Mới phát ra âm “sh”, cạch! Nhất Nhất dính lên cây. Miệng quạ đen! Cô nhóc xoa cái trán hung hăng mắng.
Sự kiện đi đường
Buổi tối Đinh mẹ tan tầm trở về, sớm đã có bạn học lanh mồm lanh miệng ở trên đường báo cáo cho bà biết khúc nhạc con gái yêu bà gây ầm ĩ thế nào, cái mông nhỏ của Nhất Nhất lại bị hung hăng chà đạp một phen. Đánh xong lại bị phạt đứng, Đinh mẹ tay cầm thước ở bên cạnh nhắc mãi: “Con nhìn con đi, suốt ngày nghịch ngợm gây sự, tốt không học chỉ học cái xấu, nhìn xem Cẩn Ngôn nhà người ta, thật là đứa nhỏ tốt a, Cẩn Ngôn nhà người ta sao lại không đánh nhau, Cẩn Ngôn sao không bị thầy cô giáo phê bình, Cẩn Ngôn như thế nào lại chỉ biết học tập chăm chỉ siêng năng. Sao con lại không biết. . . . . .”
Cẩn Ngôn Cẩn Ngôn, suốt ngày Thượng Quan Cẩn Ngôn! Trận đòn ngày hôm nay coi như ghi nợ trên đầu hắn. Nhất Nhất nhìn chằm chằm quả bóng cao su cạnh tường, ảo tưởng đó là cái bánh bao nhân đậu xanh giống ai đó, một cước đá văng ra thật xa.
Xoảng! đập vào bình hoa trên bàn rồi. . . . . . Vỡ rồi? Cô nhóc sợ hãi nhìn chằm chằm cái thước rớt xuống mông, trong lòng mắng to: Lần này bất luận như thế nào đều ghi trên đầu hắn!
Đi học tan học, những phiền toái tai họa lớn nhỏ đều có, một học kỳ rất nhanh kết thúc. Kiểm tra cuối kỳ môn Toán học Nhất Nhất được một trăm điểm, ngữ văn chín mươi tám, chính là đáng thương môn Tự nhiên chỉ có hơn bảy mươi điểm, điểm tổng kết xếp hạng trung bình trong lớp.
“Mẹ cậu nếu biết. . . . . .”
“Dám mách lẻo, xem tớ có đánh cậu không.” Nhất Nhất đe dọa.
“Ai…. Diệp Phong, cậu có phục hay không? Hả? Có phục hay không!”
“Phục.” Không tình nguyện, thanh âm giống muỗi kêu.
“Ha ha, tớ biết mà tớ lợi hại nhất, ai dám đấu với tớ hả, tớ là ai, ban cho tớ sức mạnh đi, tớ là Hi. . . . . .”
“Đinh Nhất Nhất cậu xuống dưới cho tớ!!!”
“. . . . . . Thụy.” Một tiếng hét to tới mức khiến cô nhóc sợ hãi thiếu chút nữa lăn xuống tường, ổn định tinh thần, vẫn là hoàn chỉnh kêu xong câu khẩu hiệu này. Sau mới nhìn chăm chú xuống dưới, Cẩn Ngôn mặt đỏ bừng đứng ở cách đó không xa.
“Kêu la cái gì, làm tớ sợ muốn chết.” Cô nhóc bất mãn vỗ vỗ ngực.
“Xuống dưới ngay cho tớ, có nghe hay không?!” Ngữ khí nghiêm khắc dị thường, Nhất Nhất trong lòng có chút nhút nhát, lại không muốn ở trước mặt Diệp Phong đánh mất mặt mũi, cứng rắn chống đối nói: “Cậu bảo tớ xuống dưới tớ liền xuống hả ? Có bản lĩnh cậu lên đây.”
Cẩn Ngôn hung hăng cắn môi, vừa tiến lên một bước, tay áo bị con nhóc em kéo lấy. “Anh Cẩn Ngôn đừng đi lên, mặt trên có thủy tinh vỡ, sẽ đâm vào tay, rất đau a.”
“Không có việc gì, anh không đi.” Hắn vỗ vỗ cô nhóc nhỏ giọng an ủi, ngẩng ngẩng đầu lên lớn tiếng kêu, “Đinh Nhất Nhất cậu xuống dưới đi, tớ biết cậu lợi hại, cậu là nữ vương, đủ chưa!”
Đó cứ nói vậy đi có phải là xong không. Nhất Nhất ngửa đầu đối diện bầu trời cười ha ha ba tiếng, chuẩn bị đứng lên leo xuống. Không ngờ đến bên cạnh thủy tinh nhiều, biên độ động tác nếu mạnh sẽ gặp nguy hiểm bị mảnh thủy tinh đâm ngay, nỗ lực vài lần đều không thể đem chân nâng nhấc lên. Nếu không cứ như vậy trực tiếp nghiêng mình lăn xuống? Rất mất mặt !
Lập tức bỏ đi ý niệm này. Phía dưới đám bạn đều ngẩng đầu xem, cô nhóc bắt đầu sốt ruột, dùng sức mạnh hơn, chỉ nghe thấy “Xuy” một tiếng, cái quần mới mua vài ngày bị rách vài đường chỉ.
“Nắm lấy tớ!” Gia Vũ đi cà nhắc vươn một bàn tay về phía cô nhóc. Nhất Nhất cong lưng xuống, với không tới. Tiếp tục cong xuống nữa, thân mình đều sắp nằm lên trên đám vỡ thủy tinh rồi, vẫn là với không tới. Cô nhóc rốt cục bỏ cuộc, quyệt miệng nhỏ giọng than thở: “Tớ không xuống được . . . . . .”
“A?” Gia Vũ cuống quýt loáy hoáy loanh quoanh, hoàn toàn đã quên có thể kêu người lớn tới hỗ trợ.
“Đinh Nhất Nhất cậu là heo!”
Ai mắng ? Ánh mắt chuyển hướng quét qua nơi thanh âm phát ra, không có người lên tiến