Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thanh Mai Nghi Kỵ Trúc Mã

Thanh Mai Nghi Kỵ Trúc Mã

Tác giả: Toạ Hoá Bồ Đề

Ngày cập nhật: 03:31 22/12/2015

Lượt xem: 1341022

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1022 lượt.

n lên giành lấy ngọn trúc trên tay Đinh mẹ.
“A… nha, trẻ con không hiểu chuyện dạy từ từ, nói đạo lý với nó a, !”
“Bà bà đừng luôn ngăn cản bênh thứ tiểu quỷ này, thứ này không đánh không nên thân!”
“Ai nha thôi đi thôi đi, Nhất Nhất mau nhận sai với mẹ a. Ai nha đừng đánh nữa, Nhất Nhất vẫn còn là đứa nhỏ a. . . . . .”
“Đánh chết luôn đi! Thứ hỗn trướng này từ sáng tới tối suốt ngày nghịch ngợm, gặp rắc rối, ba nó không ở nhà quản không nổi, cháu cũng quản không xong!” Đinh mẹ tức giận đến môi run run, trong mắt trôi lềnh bềnh những giọt lệ.
“Đánh chết so với ngã chết còn tốt hơn. . . . . .”
“Thôi thôi, đều là trẻ con thôi.” Vài bà mẹ cùng tầng lầu cũng đến khuyên giải, cuối cùng cũng đem Đinh mẹ khuyên đi vào trong phòng.
Lưu lại trên hành lang hai đứa nhóc hai mắt đẫm lệ nhìn nhau, nghẹn cứng không nói ra lời.






Lần này Nhất Nhất bị đánh thảm, trên đùi bị đánh lưu lại mấy cái vết xanh, vừa chạm vào liền đau. Ở trong chăn liệt cả một ngày, càng nghĩ càng tức, cà nhắc cà nhắc tìm hỏi tội. Con nhóc em lắc đầu giống ngư trống bỏi : “Không phải em nói, chị Nhất Nhất không cho em nói, em không nói.”
Diệp Phong chống nạnh cười ha ha, cuối cùng khinh thường ngoảnh lại bĩu môi: “Tớ là cái loại mách lẻo người khác sao?”
Không phải hắn, đến cùng là ai? Con mắt vòng vo vài vòng, cô nhóc nhớ tới một người. “Là tớ nói cho mẹ cậu.” Cẩn Ngôn mặt cũng một chút cũng không đỏ.
“Cậu mách lẻo! Cậu mách mẹ tớ!” Cô nhóc hận không thể bổ nhào qua cắn hắn.
“Tớ đã nói không được mách mẹ tớ, cậu cái tên chủ nghĩa đế quốc Mỹ này, đồ tiểu Nhật Bản, kẻ hai mặt!”
Đây vẫn là người sao! Cô nhóc tức giận đến muốn nhấc chân đạp cho một cước.
“Đồ xấu xa!”
Buổi sáng ngày thứ ba Đinh ba đi công tác trở về, mua cho vợ và con gái quà tặng, Nhất Nhất tâm tình tốt lên rất nhiều, dịch đến trước mặt ba làm nũng, thuận tiện lên án mẹ hung ác.
“Đợi chút” Nghe xong một hồi, Đinh ba đánh gãy việc cô nhóc lên án, “Con đi tường ? Đi chỗ nào?”
“Ách. . . . . .” Nguy rồi, nói lỡ miệng! Chạy nhanh. “Con tìm Gia Vũ làm bài tập.” Vừa sờ vào cửa đã bị bắt trở về, Đinh ba vừa đem cô nhóc đặt trên đầu gối, liền giơ lên bàn tay to phát cho cô nhóc mấy cái vào mông.
Bị mẹ lấy sợ trúc đánh còn chưa rớt nước mắt, nhưng lần tiếp theo này Nhất Nhất nhịn không được, nước mắt rơi xuống xoạch xoạch trên đất: “Ba trở về liền đánh con, ba xấu lắm!”
“Còn cãi bướng, bình thường quá chiều con rồi !”
Phách phách phách, lại là đánh xuống. Vì sao cô nhóc vừa bị ăn đòn xong lại bị tiếp? Vì sao? Nhất Nhất oa oa khóc hơn một giờ, khóc đủ nằm trên giường xem sách của Gia Vũ, xem không nhập tâm. Nhấc lên con rối gỗ trúc bình thường thích nhất lên chơi một hồi, cũng không có hứng. Đành cùng con rối gỗ trúc tâm sự: “Ba không thích tớ, ba trước kia không đánh tớ.”
Rối gỗ đồng tình nhìn cô nhóc không nói chuyện. “Mẹ cũng không thích tớ, đánh tớ đánh hung hăng như vậy, rất đau.” Rối gỗ ánh mắt bi thiết. “Còn có Thượng Quan Cẩn Ngôn kia, hắn mách lẻo! Khuôn mặt đẹp trai có ích lợi gì, học tập thành tích tốt như vậy có ích lợi gì, cùng Chu Đình giống nhau đều thích mách lẻo, tớ chán ghét hắn.”
Ngón tay vừa động, rối gỗ gật gật đầu. “Tớ chỉ có cậu . . . . . .” Nước mắt bỗng chốc ào ào chảy, “Bọn họ cũng không thích tớ, chúng ta đi thôi, đi Bắc Kinh thế nào. Có đi hay không? Cậu không lắc đầu chính là đáp ứng rồi.” Rối gỗ ngơ ngác xem cô nhóc, không lắc đầu. Đi Bắc Kinh đương nhiên phải đem theo đồ ăn, lộ trình rất xa.
Đem đồ trong túi sách lấy hết ra, nhét vào vài quả táo quả lê, lại tìm ra ô mai phấn, bánh quả hồng, miếng khoai lang, đậu phộng, hạt dưa. . . . . . Đúng rồi, còn có quyển sách Dương Gia Tướng của Gia Vũ, ở trên đường có thể đọc.
Nhà cách vách mở cửa, lộ ra nửa cái đầu đang ló ra miệng ngậm bánh khoai lang.
“Muốn ăn sao?” Nhất Nhất lắc đầu.
“Gia Vũ, tớ phải đi.” Cô nhóc đáng thương mở miệng, “Cậu muốn hay không đi cùng tớ?”
Hai người đều bị đánh, theo đạo lý hẳn là làm bạn cùng nhau đi phiêu bạt. “Mẹ chiên khoai lang miếng, còn chưa ăn xong, cậu muốn ăn không?” Ý tứ chính là không cùng cô nhóc cùng đi mà? Cái tên nhóc chỉ biết ăn này! Nhất Nhất vừa tức giận vừa buồn bã, ánh mắt nhìn nửa ngày toát ra một câu: “Tớ đi đây, tạm biệt.”
“Oh.” Cửa “rầm” một tiếng đóng lại. . . . . . . Có ý gì? Ô ô, ngay cả Gia Vũ cũng không cần cô nhóc ! Nước mắt rưng rưng đeo túi sách đi xuống lầu, dọc theo đường không gặp trở ngại, không có người hỏi cô nhóc muốn đi đâu, ngẫu nhiên có người quen sờ sờ đầu cô nhóc, cười cười bước đi. Thật sự không có người quan tâm cô nhóc. . . . . . Lúc nước mắt vừa muốn rớt xuống, túi sách bị người từ phía sau giữ chặt. “Cậu đi đâu?”
Cuối cùng có người quan tâm cô nhóc . . . . . . Hít hít mũi quay đầu sau xem, cơn tức lại vọt lên cao xông lên quá đỉnh đầu. “Tớ muốn đi Bắc Kinh!”
Cẩn Ngôn sửng sốt một chút. “Bắc Kinh? Cậu đi một mình sao?”
“Ai cần cậu lo!”
“Vậy. . . . . . Trên người cậu có tiền không?”


Lamborghini Huracán LP 610-4 t