
Tác giả: Toạ Hoá Bồ Đề
Ngày cập nhật: 03:31 22/12/2015
Lượt xem: 1341047
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1047 lượt.
ngủ được không?” Hắn cũng không muốn lại phát sinh sự kiện mắc cỡ lần trước.
“Ứ chịu, muốn cậu ngủ với tớ cơ.” Ám chỉ rõ ràng như vậy nếu còn không hiểu vậy thì không phải là đàn ông rồi. Hắn không nói nhảm nữa, cúi người xuống hôn cô nhóc, ngón tay cũng không an phận tiến vào trong áo ngủ. Đầu óc Nhất Nhất choáng váng mê man, ly rượu vang kia dần dần bắt đầu phát huy hiệu lực, cả người giống như bốc cháy, muốn lẩn tránh đôi môi cùng bàn tay nhiệt tình nóng rực của hắn, lại cũng khát vọng muốn tiếp tục gần gũi. Giây phút quan trọng nhất trong đầu Cẩn Ngôn đột nhiên có một đạo sét đánh ngang qua, ảo não thở nhẹ ra một tiếng, đấu tranh vùng vẫy lắm mới bò lên khỏi giường chỉnh đốn lại quần áo. “Đợi đã, tớ chưa chuẩn bị tốt. . . . . .”
Nhiệt độ sắp đốt lên bốc cháy toàn thân đột nhiên biến mất, Nhất Nhất bất mãn mở mắt ra, ánh mắt mơ hồ chứng minh cô nhóc đã say. “Chuẩn bị cái gì, tớ đều chuẩn bị tốt rồi, cậu có gì cần chuẩn bị, còn chưa chuẩn bị tốt gì nữa!” Nói xong hùng hổ đem hắn túm trở lại, thuận thế dạng hai chân ngồi trên người hắn hai tay dùng sức đùa nghịch, chỉ nghe thấy băng băng vài tiếng, cúc áo trên chiếc sơ mi nam kia không thiếu cái nào rơi lộp bộp trên mặt đất.
“Đừng, ” Hắn đè tay cô nhóc lại há miệng thở dốc, “Tớ còn chưa có. . . . . . Đợi lát nữa, tớ phải đi mua. . . . . .” Những lời nói tiếp theo bị chặn lại, kẻ say rượu Đinh Nhất Nhất kia quả thực giống như con sói xám ăn phải gan cọp, hung tợn bổ nhào qua trên người tiểu bạch thỏ, một tay không kiêng nể gì lần xuống phía dưới thăm dò, chạm vào một thứ không nên chạm vào, rất si ngốc cười ngây ngô với hắn, cười đến rất xấu xa a. Cẩn Ngôn lập tức xoay người đè cô nhóc nằm lại trên giường. cho dù cô nhóc lại ngủ lăn ra cũng không quản nữa! Hơi thở ồ ồ nặng nhọc dao động các nơi trên thân thể, thật ngứa, cô nhóc ha ha cười, ngón tay đặt lên vùng ngực săn chắc bóng loáng của Cẩn Ngôn, vừa vuốt ve vừa sờ soạng ‘rất sắc’, trên miệng còn nham nhở: “A, còn luyện ra cơ ngực nữa kìa . . . . . . Hắc hắc, đến đây, cười với đại gia ta một cái coi. . . . . .”
Rất nhanh cô nhóc liền cười không nổi nữa, bởi vì rất đau !“Cậu đừng nhúc nhích! Đau. . . . . . Đau chết mất, không được. . . . . . khít chặt quá, á… kêu cậu đừng nhúc nhích!” Hắn đau đến nỗi mồ hôi chảy đầy trán. Cẩn Ngôn cả người đổ mồ hôi, dục vọng kêu gào suy nghĩ muốn đi sâu về phía trước, lại sợ cô nhóc đau, chỉ có thể nín thở kìm hãm, thân thể cứng ngắc ở trên người cô nhóc không dám lộn xộn.
“Nhin nhịn một lát nữa thì tốt rồi, uhm, nhịn …nhịn sẽ không đau.”
Nhịn một hồi, vẫn là đau, Nhất Nhất khóc thút thít đẩy hắn ra: “Cậu đi ra ngoài đi, tớ không cần. . . . . .”
Mẹ nó chứ đang làm khỉ gì vậy! Hắn thầm mắng một câu, cắn răng rút ra ngoài.
“Á~~~” Một tiếng kêu đau vang lên. “Đừng nhúc nhích, đau quá. . . . . .” Động tác của hắn dừng lại.
“Đi ra đi, lấy ra ngoài đi. . . . . . Á, cậu đừng nhúc nhích. . . . . . Hu hu, kêu cậu lấy ra . . . . . . Uhm ah, đừng nhúc nhích a. . . . . .”
Cẩn Ngôn muốn điên mất. Đến cùng là muốn hắn đi ra hay không cho hắn động đậy?! Muốn rút ra khẳng định phải động đậy, bất động làm sao rút ra ngoài?! Lười suy xét cái chuyện phí sức suy nghĩ này, hắn quyết định nghe theo sự an bày của trí não.
“A ~~~~”
“Uhm!”
Hai tiếng đau kinh hô lên, tiếng kêu thứ nhất là thanh âm của Nhất Nhất vọng lại, ngay sau đó tiếng thứ hai là của Cẩn Ngôn. Bởi vì cô nhóc cảm thấy đau thật sự chịu không nổi, căn cứ trên quan điểm sống của cô nhóc là tuyệt không chịu thiệt bèn giương tay lên vung một quyền. . . . . .
Hậu "thượng cung"
“Tỉnh?” Cẩn Ngôn hôn lên người bên gối.
Nhất Nhất mở to cặp mắt to mơ hồ, cách một hồi lâu mới nhớ tới chuyện mãnh liệt tối hôm qua, mặt lập tức đỏ bừng lên, vội vàng đem đầu lùi về trong ổ chăn. Nghĩ nghĩ gì đó lại lò đầu ra, hồ nghi vuốt ve vết xanh tím trên mặt hắn. “Cái này bị sao vậy?”
“Cậu hỏi tớ a?” Hắn dở khóc dở cười.
“Ngã xuống đất đập trúng hả?” Chẳng lẽ giống mình ngủ không ngoan ngoãn?
“Tướng ngủ của tớ rất ngoan, không giống cậu còn đá chăn.” Cô nhóc này ngủ thật sự rất ồn ào, tối hôm qua hắn vốn ngủ bên trái, bị chen lách thiếu chút nữa ngã xuống đất, đành phải đổi qua bên phải. Lúc sắp sáng lại bị cô nhóc chèn về bên trái.
“Không được.” Cô nhóc cuống quít đẩy hắn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng dùng chăn bông quấn bọc sát người. “Cái đó, chuyện tối hôm qua là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn ha ha tớ uống say . . . . . .”
“Hử?”
“Mẹ tớ nói, không thể như vậy, về sau không thể. . . . . . như vậy.”
Trong mắt Cẩn Ngôn xẹt qua tia thất vọng, cố nén sự kích thích đem cả người lẫn chăn ôm lại. “Thực xin lỗi, đều là lỗi của tớ, nếu cậu không muốn, về sau tớ sẽ không như vậy nữa.”
“Vậy. . . . . . Về sau vẫn là chia phòng ngủ.”
“Vì sao?”
“Chúng ta không phải là sống thử a!”
Hắn uể oải muốn đập đầu xuống đất a. “Được rồi, thì phân phòng ngủ. Cậu ngủ tiếp nữa đi, tớ đi tiệm thuốc mua thuốc.”
“Thuốc gì?” Cô nhóc ngây ngốc mơ hồ h