Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới

Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới

Tác giả: Ái Phiêu Đích Dạ

Ngày cập nhật: 03:39 22/12/2015

Lượt xem: 1341366

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1366 lượt.

g một bên cọ cọ mẹ già nhà mình.
“Con khỉ này!” Lâm mẹ gõ trán Lâm Hiểu, nói tiếp, “Năm sau là đến hôn lễ của hai đứa rồi, con còn gấp như vậy!”
Lâm Hiểu chỉ ngây ngô cười cũng không phản bác.
“Nhưng mà trước khi hôn lễ diễn ra, mẹ cấm con không được cùng Bác Thần điên long đổ phượng!” Lâm mẹ trực tiếp đánh thẳng vào Lâm Hiểu đang ngây ngô cười khiến cô trong nháy mắt đông cứng.
Điên long đổ phượng? Mẹ già nhà mình gần đây hay xem phim truyền hình cung đấu, ngôn ngữ nói chuyện cũng đạt đến trình độ văn hóa cao!
Lâm Hiểu vừa mới nghĩ tới chuyện này một lát sau mới phát hiện mẹ cô đang nhắc đến cái gì, không nhịn được cầu xin: “Mẹ…” Mẹ sao có thể nhẫn tâm như vậy.
Lâm mẹ thối một ngụm, không thèm để ý phản ứng hèn mọn hiếm thấy của Lâm Hiểu: “Ba con cả năm cả tháng không trở về mẹ đều nhịn được, bây giờ muốn con nhịn hai tháng con lại không nhịn được?!”
Lâm Hiểu nhìn Lâm mẹ hồi lâu, cuối cùng vẫn vô lực phản bác, chỉ có thể cúi đầu vặn vẹo ngón tay.
Lâm mẹ nhìn bộ dáng Lâm HIểu, sắc mặt thoáng hòa hoãn sau đó bà cười chân thành nói: “Tóm lại cứ quyết định như vậy.”
Lâm Hiểu cắn chặt môi dưới cuối cùng vẫn đành gật gật đầu.
Mẹ già nhà cô chắc là tư tưởng truyền thống nổi lên, cảm thấy để cục cưng nhà mình gả cho người ta thì không cam tâm, cảm thấy chưa kết hôn liền tùy tiện làm mấy chuyện như vậy là không phù hợp với truyền thống đạo đức tổ tông lưu lại. Nhưng việc này chính Lâm Hiểu có muốn phản bác cũng không biết làm sao phản bác. Cùng mẹ già thảo luận vấn đề đỏ mặt tía tai này thật sự rất…Lâm Hiểu không làm được.
Khụ, dù sao cứ đồng ý trước đã, mẹ cô làm sao có thể ngày ngày 24/24 giờ trốn ở chỗ nào theo dõi được?!
Lâm Hiểu càng nghĩ càng cảm thấy có lí. Cái khác không nói, hai ngày cuối tuần này, Lâm Hiểu còn đi ra ngoài chơi cùng Bác Thần.
Lâm mẹ sau khi biết thì cắn răng, trừng mắt nhìn con gái mình, bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Trong lòng Lâm Hiểu cười trộm, trên mặt chỉ có thể vờ như không để tâm. Thứ năm này, cô chuẩn bị hành lý đầy đủ sau đó năn nỉ nửa ngày trời mới có thể cùng Bác Thần lên xe đi.
Lâm mẹ ở trong phòng nhìn chằm chằm Lâm Hiểu chuẩn bị đồ đạc. Chờ đến khi cô sắp xếp xong hết, bà mới nghiêm mặt đưa cho cô một túi nilon đen rất to, sau đó cái gì cũng không nói đã trở về phòng.
Lâm Hiểu đứng cạnh túi hành lý nghi hoặc mở túi ra, nhìn thấy bên trong có năm sáu cái hộp nhỏ, ngón tay cô cứng đờ, biểu tình trên mặt hoàn toàn vặn vẹo.
Mẹ già quá coi thường cô! Mấy thứ này cô còn thừa rất nhiều! Đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi!
Mặc kệ trước khi ra ngoài đã xảy ra rất nhiều chuyện “囧囧 khó nói” , ngày hôm sau Lâm Hiểu vẫn cùng Bác Thần đi tới biệt thự của Ngô Tuấn Hạo, bắt đầu chuyến đi chơi của hai người.
Hầu hết mọi người ở đó đều biết Bác Thần mà trong đó Lâm Hiểu chỉ biết mình Ngô Tuấn Hạo, nhìn mấy tên đàn ông xưng huynh gọi đệ, chào hỏi nhau nhiệt tình, cô chỉ mỉm cười đứng một bên. Không lâu sau, Bác Thần đã kéo Lâm Hiểu tới giới thiệu với bạn bè hắn, vì thế xưng hô trong nháy mắt liền biến thành “chị dâu, chị dâu”, Lâm Hiểu nghe xong thì cảm thấy quái dị.
Nhưng loại cảm giác này cô rất nhanh đã thích ứng. Lâm Hiểu và Bác Thần ở bên nhau lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên cô bước vào vòng tròn bạn bè của hắn. Mặc dù bởi lí do tính cách, Lâm Hiểu có chút không được tự nhiên nhưng cảm giác đi vào thế giới người đàn ông của mình, thật sự rất tốt. Hơn nữa cũng có vài người trong đó là nữ, Lâm Hiểu là người hiền hòa nên dung nhập rất nhanh.
Hai ngày đi chơi thực ra cũng không dài, xoàn xoạt một tiếng đã trôi qua mất rồi.



Lựa chọn khó khăn


Đi chơi đến vui vẻ, Lâm Hiểu không biết những ngày kế tiếp của cô sẽ thê thảm đến vậy.
Lúc trở về đã gần rạng sáng, Lâm Hiểu và Bác Thần đều tự trở về ngủ, ngày mai còn phải đi làm.
Trên thực tế, trước khi đi chơi, Lâm mẹ đã nhắc qua Lâm Hiểu nên hạn chế tiếp xúc với Bác Thần. Lâm Hiểu vờ nghe theo nhưng nào ngờ Lâm mẹ lại thực hành thật.
Buổi tối, khoảng bảy tám giờ, Lâm Hiểu rảnh rỗi, theo thói quen định sang bên nhà Bác Thần. Nhưng cô lại bị Lâm mẹ quát: “Lúc trước đáp ứng mẹ cái gì, còn muốn đi đến nhà nó sao.”
Trước khi đi chơi, Lâm mẹ tuy cũng như hổ rình mồi ở một bên nhìn nhưng còn chưa đến mức hạn chế hành động của Lâm Hiểu. Không nghĩ tới lần này ra ngoài lại khiến Lâm mẹ trở nên khó chịu, đem suy nghĩ của mình chuyển thành hành động.
“Đang tìm tư liệu về công ty quảng cáo A”. Bác Thần ngồi trước máy tính, vừa gõ bàn phím vừa trả lời Lâm Hiểu.
Lâm Hiểu giả khóc vài tiếng rồi nói: “Mẹ em không cho em tìm anh.”
Bác Thần không nhịn được cười vài tiếng, một lúc lâu sau mới đáp: “Nhớ anh đến thế à, lúc đón em không phải đã gặp mặt rồi sao?”
Lâm Hiểu tức giận: “Đã qua 3 giờ rồi!”
Bác Thần lại cười tiếp, sau đó hắn nói với Lâm Hiểu: “Em cứ ngoan ngoãn ở nhà cùng mẹ, gần đây anh rất bận, chờ đến khi xong việc, anh qua bên kia giải cứu em được không?”
Lâm Hiểu vui tươi hớn hở đáp: “Được, hoặc là