The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới

Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới

Tác giả: Ái Phiêu Đích Dạ

Ngày cập nhật: 03:39 22/12/2015

Lượt xem: 1341365

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1365 lượt.

thuyết phục mẹ em, hoặc là đổi thành buổi tối hàng ngày anh đều phải sang đây.”
Khóe mắt Bác Thần cong lên: “Được được, chờ anh xong việc nhé. Nào vợ yêu, đến, hôn một cái.”
Lâm Hiểu phối hợp hôn một cái, hai người lại nói chuyện thêm vài câu, mới ngắt điện thoại.
Lâm Hiểu nhàn đến vô sự, cô tiếp tục lên mạng xem phim. Phim vừa bật lên liền phát ra tiếng cười, âm hưởng của nó vang vọng khắp phòng nhưng Lâm Hiểu cứ nhìn như vậy, cô không thể nào cười theo, thậm chí đến xem cũng không làm được. Cô nhíu mi, cảm giác vô cùng phiền chán.
Lâm Hiểu xoa xoa thái dương, nhìn hình ảnh hai mắt mình trên màn hình máy tính.
Cô cảm thấy bản thân mình có cái gì đó không đúng nhưng lại không rõ không đúng chỗ nào. Cô tùy tay cầm điện thoại lên muốn gọi cho Bác Thần nhưng bàn tay đang nắm điện thoại chợt cứng đờ.
Hắn đang làm việc, bây giờ cô quấy rầy hắn thì không được tốt lắm. Lâm Hiểu nghĩ thế rồi lại đem điện thoại buông xuống.
Không thích xem phim, Lâm Hiểu nằm trên giường mình lăn lộn, nhàm chán ôm chăn thầm nghĩ, nếu về sau hắn cũng bận việc như vậy, vậy cô phải làm sao bây giờ?
Lâm Hiểu vô tình nghĩ đến vấn đề này nhưng vấn đề này vừa xuất hiện trong đầu, Lâm Hiểu vô ý thức tiếp tục nghĩ tiếp, càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi.
Cô ngồi bật dậy, trừng to mắt ngơ ngẩn. Suy nghĩ trong đầu bay loạn lên, trái tim tựa như bị một bàn tay to xiết chặt.
Cô đột nhiên nhớ tới lần ra ngoài tìm Trần Oánh hai tháng trước, thời điểm đó chính vì ý thức được vấn đề này nên cô mới ra ngoài. Rõ ràng thời điểm vui đùa cùng Trần Oánh, dù rất nhớ hắn nhưng cô vẫn có thể khống chế bản thân mình, thế nên lâu như vậy cô mới quyết định trở về. Cô nghĩ mình đã chậm rãi thu bớt tình cảm nhưng hiện tại thì sao, “bệnh tình” dường như không chỉ tái phát mà còn hoàn toàn “chuyển biến xấu” đi.
Lâm Hiểu nhớ tới vừa rồi Bác Thần bảo cô ngoan ngoãn bồi Lâm mẹ, qua vài ngày hắn sẽ đến bên cô. Lời này không có vấn đề gì nhưng hiện tại cân nhắc, cô phát hiện đây không nghi ngờ gì chính là nói đến tình huống hiện giờ cô gặp phải.
Bác Thần nếu chỉ dừng lại ở một chân hậu cần trong công ty, hắn sẽ như trước có rất nhiều thời gian ở bên cô, hai người đều làm những công việc nhàn nhã, nên thời gian của cả hai cũng không xung đột, đều có rất nhiều thời gian ở bên nhau.
Nhưng hiện giờ thì không giống. Hắn muốn tìm công việc mới, đổi một công việc đủ để đảm bảo cuộc sống tương lai của hai người, hắn sẽ không còn nhiều thời gian ở bên cô như cũ, ngẫu nhiên còn có thể tăng ca. Tuy tốt hơn việc hắn tới thành phố S mở công ty nhiều nhưng lại giống nhau ở chỗ sẽ không còn thời gian rảnh rỗi. Mà cô, ở thời điểm hắn tiến lên, cô vẫn còn giậm chân tại chỗ. Thời gian của cô vẫn dư dả như trước.
Kỳ thật, mặc kệ Bác Thần yêu cô cỡ nào, hắn rốt cuộc vẫn là đàn ông. Tình cảm của hai người rất tốt nhưng tình cảm khi cả hai đã không còn chung nhịp nữa sẽ thế nào?
Còn cô, trong thời gian rảnh rỗi đến nhàm chán ấy, cô có thể làm gì, trừ bỏ một mực nhớ đến hắn đang ở bên ngoài, còn có thể làm gì? Biết đâu sẽ có một ngày, cô nhàm chán đến mức nổi điên, bắt đầu hoang tưởng, giống như nhân vật nữ trong phim truyền hình, mỗi ngày đều hoài nghi chồng mình có người khác không, khiến chồng mình vốn không có ý định cũng dần dần biến thành thật sự có người khác.
Lâm Hiểu nghĩ đến đây thì giật mình, trong lòng cô sợ hãi.
Lâm Hiểu ôm chặt gối đầu, buộc chính mình tỉnh lại, chậm rãi hồi tưởng, chậm rãi suy xét. Lâm mẹ cố ý không cho cô gặp Bác Thần, là có lí do. Bà sợ cô quá mức để ý Bác Thần, cho nên thông qua phương thức ít gặp mặt có thể khiến cho cô thu bớt tình cảm của mình. Biểu hiện của cô bây giờ có lẽ đã quá mức rõ ràng, thậm chí đã vượt giới hạn, cho nên Lâm mẹ mới có thể lo lắng đến vậy?
Lâm Hiểu nhớ lại quãng thới gian chưa có Bác Thần. Không thể phủ nhận, ở thời điểm đó, quanh người Lâm Hiểu đều xuất hiện tử khí.
Đúng vậy, tử khí. Không một nơi để ký thác tinh thần, không một vật nào để cô ký thác. Cô không có chuyện gì khiến mình bận rộn, dù mỗi ngày cô đều đi làm nhưng ở bệnh viện cũng rảnh rỗi. Đồng nghiệp cùng ngành với cô không nhiều, đều là các bác gái hơn bốn mươi. Khoảng cách về độ tuổi quá xa, nói thật là không thể nào hòa hợp.
Mà công việc ở bệnh viện, tệ nhất không phải bởi vì quá rảnh rỗi mà bởi công việc của Lâm Hiểu căn bản không thể nào tiến lên, không có ai khen ngợi, lại càng không có cơ hội thăng chức, làm nhiều làm ít cũng đều qua. Mỗi tháng đều được nhận tiền lương, ngoại trừ nhà nước nâng tiền lương, nếu không trên cơ bản vẫn là hai ngàn tệ không bao giờ thay đổi. Công việc này, làm lâu, người cũng biến thành hư không, không tìm thấy phương hướng, thậm chí làm thế nào cũng được.
Mà đúng lúc này Bác Thần xuất hiện. Hắn sẽ cùng Lâm Hiểu tranh cãi, khiến cô khóc làm cô cười. Lòng từ trước tới nay vẫn như một hồ nước lặng, bị một viên đá nhỏ rơi xuống mà cuộc sóng, đến cuối cùng vì hắn mà có thể nổi lên gió lốc.
Cứ thế phát triển, Bác Thần làm sao có thể chịu đựng được sự phụ thuộc toàn phần của cô?