Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới

Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới

Tác giả: Ái Phiêu Đích Dạ

Ngày cập nhật: 03:39 22/12/2015

Lượt xem: 1341383

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1383 lượt.

biết mình đùa quá, vội vàng vỗ vỗ lưng cô: “Em còn tinh thần mà đánh nữa hả?”
Lâm Hiểu chỉ cảm thấy đầu chóang váng, không thèm để ý đến hắn, cô ôm gối, người mềm nhũn.
Bác Thần chịu thua cô, nói: “Em nằm xuống đi, anh đi rót cho em cốc nước.”
Tuy Lâm Hiểu không trả lời nhưng thân thể lại nghe lời nằm xuống. Bác Thần kéo chăn đắp lên người cô, chỉ một thóang thôi, hương vị xa lạ phất qua chóp mũi cô. Khuôn mặt rực hồng của Lâm Hiểu nay càng đỏ hơn, tim đập rộn lên, loại cảm giác này vô cùng xa lạ mà kỳ diệu. Tựa như khuyết thiếu cảm giác an toàn nhưng lại chờ mong chuyện không an toàn xảy ra.
Lâm Hiểu cảm thấy đầu óc mình bị sốt hỏng rồi mới có loại ý tưởng này trong đầu. Cô xấu hổ, giả làm đà điểu, nhắm chặt hai mắt.
Bác Thần nhìn hai mắt nhắm chặt của Lâm Hiểu, con ngươi đen không giấu nổi lo lắng. Hắn cúi người chỉnh lại chăn cho cô, bàn tay xoa nhẹ lên trán cô mới nhẹ tay nhẹ chân ra khỏi phòng.
Phòng khách và phòng bếp đều im ắng, Bác Thần rót một cốc nước ấm, lại mở tủ thuốc lấy mấy viên thuốc hạ sốt rồi mới trở về.
“Thuốc đây, em uống đi.” Bác Thần nói với Lâm Hiểu đang rúc trong chăn.
Lâm Hiểu hơi mở hai mắt, Cố gắng uống viên thuốc Bác Thần đưa tới.
“Uống xong thì ngủ tiếp đi, anh đi tắm đã.” Cả người tòan mùi rượu, hắn khó chịu không chịu được.
Lâm Hiểu gật gật đầu, biểu tình có chút mất tự nhiên.
Như là biết trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì, Bác Thần nhịn không được vụng trộm cười, cố ý làm bộ không biết gì, cầm quần áo lưu loát ra khỏi phòng,






Ái muội (trung)
Trong phòng trừ bỏ tiếng nước chảy loáng thoáng cùng tiếng điều hòa chạy, Lâm Hiểu không nghe thấy cái gì nữa. Chỉ có mình cô ở trong một không gian trống rỗng, Lâm Hiểu cảm thấy sợ hãi, còn có loại bất an khi đến một nơi xa lạ.
Cô muốn về nhà…
Lâm Hiểu càng nằm càng bất an, cô tự hỏi nếu lúc này chạy về gọi Lâm mẹ mở cửa thì hệ số cô còn sống bằng bao nhiêu?Lão mẹ có thể hay không bất chấp tất cả mắng cô suốt đêm? Thực ra bị mẹ mắng suốt đêm còn tốt hơn ở trong phòng đàn ông ngủ một tối? Điều này không hề phù hợp với quan điểm của cô từ trước tới nay.
Lâm Hiểu cân nhắc lại cân nhắc, cuối cùng cô bò xuống giường đi ra cửa Lý gia.
Bác Thần nhàn nhã nói: “Ngủ dưới sàn thì cần chăn, phòng anh chỉ có một cái chăn bị em ôm đi một cái, là em bắt anh đến phòng ba mẹ lấy chăn, anh không ngại đâu.”
Lâm Hiểu nghẹn lời, cuối cùng hừ một tiếng, chân cô hung hăng đá vào hắn, vẫn chưa hết giận, lại đá thêm vài cái nữa.
Người này tuyệt đối là đồ cầm thú chuyên lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn làm bậy.
Rõ ràng thân mình rất khó chịu làm sao cũng không thả lỏng được, nhưng bây giờ tim Lâm Hiểu như động cơ được gắn thêm phản lực, cô cố gắng khống chế trái tim đập bình thường nhưng không thể.
Cô âm thầm phỉ nhổ chính mình, xoay người đưa lưng về phía Bác Thần, tỏ vẻ không thèm quan tâm.
Bác Thần nhìn cái gáy lộ ra của người nào đó cười cười, đột nhiên cảm thấy mẹ mình vô cùng đáng yêu, sau này nhất định phải hiếu kính với bà hơn. Hắn lau khô tóc xong thì tắt đèn, nằm lên giường, rồi kéo thêm một ít chăn bị Lâm Hiểu cố ý chiếm đoạt hết lại đây.
Lâm Hiểu cũng không biết đầu óc mình bị làm sao, thấy hắn kéo chăn thì cô giữ chặt lấy, quyết không cho hắn thực hiện được ý định. Bác Thần kéo một hai lần không được thì biết động tác nhỏ của cô, trong mắt hắn lướt qua vài phần bỡn cợt, nắm chặt tay mạnh mẽ kéo chăn. Lâm Hiểu đang sốt sức lực làm sao có thể so với một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh được, vậy nên không chỉ có chăn mà ngay cả người cũng bị hắn kéo theo.
Tận dụng thời cơ hiếm có, Bác Thần vòng tay ôm cô vào trong lòng, lại xốc chăn tiến vào trong, nói rất đứng đắn: “Nếu chăn nhỏ như vậy hai chúng ta ngủ gần nhau một chút đi.”
Trán Lâm Hiểu dán lên ngực hắn, cảm giác hơi thở đàn ông tràn ngập quanh thân, cô xấu hổ quát: “Lưu manh! Buông chăn ra, trả đây!”
Lâm Hiểu càng kịch liệt giẫy dụa tay Bác Thần càng ôm chặt lấy cô, ý định giữ chặt cô. Trước khi đến đây Lâm Hiểu đang ngủ nên cô vẫn mặc bộ váy ngủ rộng thùng thình. Cứ giãy dụa như vậy, đối với Bác Thần lại là kích thích. Bác Thần chỉ cảm thấy cơ thể mềm mại phía trước không ngừng cọ vào người mình, hai đùi trơn mịn của cô chà sát lên đùi hắn, đặc biệt là cái bụng bằng phẳng kia, như có như không chạm phải lửa nóng của hắn.
Đáng chết!
Bác Thần chỉ muốn hung hăng mắng mình nhưng bàn tay lại càng ôm chặt lấy Lâm Hiểu, phát ra giọng nói khàn khàn:”Đừng nhúc nhích!”
Người Lâm Hiểu cứng đờ, bởi vì vừa rồi ra sức giãy dụa nên cô đã thấm mệt, miệng còn thở hổn hển. Nghe thấy câu nói của Bác Thần, Lâm Hiểu mới nhận ra cơ thể lạnh lẽo của người phía sau không biết từ lúc nào so với mình còn trở nên nóng hơn. Trong lòng cô xuất hiện cảnh báo nguy hiểm, nghĩ thóat khỏi vòng ôm này, vừa cử động liền cảm giác thấy một vật cực nóng ở sát bụng mình.
Lâm Hiểu không còn nhỏ, đương nhiên biết vật đó là cái gì. Khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng, thân mình cứng lạ


Polly po-cket