
Tác giả: Ái Phiêu Đích Dạ
Ngày cập nhật: 03:39 22/12/2015
Lượt xem: 1341338
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1338 lượt.
làm gì quan tâm cô như thế.
“Mẹ anh cũng muốn anh mang em ra ngoài thuận tiện bồi dưỡng tình cảm, có muốn đi không?” Bác Thần thẳng thắn đem mục đích nói ra làm Lâm Hiểu cười không ngừng.
“Nếu không muốn đi thì có thể về nhà không?”
“Việc này sợ hơi khó, nếu như vậy khi trở về mẹ anh chắc chắn sẽ cằn nhằn anh nửa ngày.”
“Nhìn kìa, đối mặt ba mẹ em anh thực hiện tốt như vậy, sao ở trước mặt dì Lan anh lại bi thảm thế chứ?” Lâm Hiểu cười nhạo nói.
“Em đang ghen tị phải không? Ba em thực muốn làm khó, anh phải mất rất nhiều công sức mới đánh hạ được… nếu không anh làm sao mang em đi dạo được?”
“Đi đi.”
Bác Thần dường như rất quen thuộc nơi này, mang theo cô rẽ trái rẽ phải thì đi tới trước một ngọn núi. Lâm Hiểu nhìn con đường trải dài phía trước, bên trái là khoảng đất rộng lớn, nhìn kĩ thì phát hiện có ánh sáng loang loáng, nghĩ lại chắc đây không phải đất mà là một cái hồ?
Không hề nghe thấy tiếng động cơ ô tô khác, xung quanh tĩnh lặng càng mang đến cho người ta cảm giác sợ hãi.
Lâm Hiểu cảm giác hơi kì lạ, khẽ nhếch da mặt nói: “Nơi này rất thích hợp để hành hung giết người.”
Trùng hợp là Bác Thần phanh xe đúng lúc này, hắn nhìn Lâm Hiểu cười nói: “Những người con gái bình thường trong tình huống này nhất định sẽ cho rằng trong sạch của mình khó giữ được?”
Trong lòng Lâm Hiểu run lên, mặc dù rất khẩn trương nhưng vẫn cố gắng áp chê cảm xúc lại. Lí trí mách bảo, chỉ cần hắn không phải kẻ ngu ngốc nhất định sẽ không cưỡng ép cô làm hành động cầm thú.
Nghĩ đến đây, cô bình tĩnh hơn rất nhiều, lại tìm được mồm mép lưu loát của mình, châm chọc nói: “Ngay cả trên giường cũng chưa làm mà đã định xe chấn hay dã chiến sao?”
Bác Thần nhướng cao mi lên: “Đề nghị này của em khá hay, nhưng mà anh cũng đề nghị em trong tình huống chỉ có cô nam quả nữ thì đừng đưa ra đề nghị kiểu này kẻo làm cho đàn ông suy nghĩ lung tung. Đến lúc đó vốn không có gì lại biến thành làm chuyện xấu.”
“Anh___” Lâm Hiểu bị lời nói của hắn làm cho mắc nghẹn, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Bác THần cười cười, nói: “Xuống xe đi.”
Lâm Hiểu không thèm trả lời, lưu loát mở cửa xe xuống luôn.
Vừa xuống xe còn chưa nhìn thấy rõ ràng phong cảnh xung quanh, Lâm Hiểu đã bọ những đốm sáng nhỏ hai bên bờ hồ hấp dẫn: “Đom đóm?”
“Đúng vậy, trước kia chưa tới đây à? Mười năm trước buổi tối đến đây có thể nhìn thấy hàng trăm con nhưng bây giờ có thể nhìn thấy hai, ba chục con là may mắn lắm rồi.”
Phía sau truyền đến tiếng đóng cửa xe cùng tiếng bước chân, không cần quay đầu, Lâm Hiểu vẫn có thể cảm giác được hắn đang đứng bên cạnh cô.
Cô đột nhiien nhớ tới ước mơ từ ngày xưa của mình, quay mạnh đầu lại kinh ngạc, hỏi: “Nơi này là Tử Kim Sơn?”
“Đúng rồi đó, phản ứng của em thật chậm chạp.”
Khi còn học sơ trung Lâm Hiểu từng nghe bạn học nói qua, trên sườn núi ở Tử Kim Sơn có một cái đập chứa nước, ở đó buổi tối có rất nhiều đom đóm, cực kỳ đẹp. Lâm Hiểu nghe vậy, tâm hồn xao động, mong một ngày nào đó cùng bạn trai mình đi xem thì thật tuyệt.
Về sau, bạn trai thì không có, chỉ có ba Lâm lôi cô khỏi giường đi đến Tử Kim Sơn leo núi.
Được rồi, lý tưởng với sự thật thực ra rất chênh lệch.
Xem ra bây giờ, nguyện vọng ngày xưa coi như thành hiện thực. Cô đã có thể được “bạn trai” vào buổi tới dẫn lên Tử Kim Sơn leo núi.
Nhưng mà phong cảnh xưa kia sớm không còn, đom đóm xinh đẹp nay cũng chỉ còn một nửa…
Đợi một lúc lâu vẫn không nghe thấy tiếng Lâm Hiểu phản bác, Bác Thần quay đầu lại, thấy Lâm Hiểu đang nhìn hai con đom đóm mà ngẩn người, hắn không hiểu, nói: “Ngạc nhiên đến vậy sao? Hai con đom đóm cũng đáng để em nhìn lâu như thế sao?”
Lâm Hiểu phục hồi tinh thần lại, bình tĩnh nhìn hắn nói: “Em đột nhiên nhớ ra, đây là Tử Kim Sơn vậy thì trước mắt chúng ta không phải là cái đập nước mà bao nhiêu người đã chết đuối ở đó sao?”
Lông mi Bác Thần giật giật, lời nói ngậm trong miệng thiếu chút nữa thốt ra. Tay chân Bác Thần điều chỉnh lại vị trí, hắn cẩn thận đứng sau lưng Lâm Hiểu nói: “Đúng rồi, thời tiết nóng như vậy, em có muốn xuống đó bơi vài vòng?”
Nhớ lại mối tình đầu
“Em có thể đem anh đá vào trong đó.”
Tầm mắt không còn nhìn vào đom đóm nữa, cô nhìn xung quanh một lượt. Dù là ban đêm nhưng bởi có ánh trăng rất sáng hơn nữa còn có đèn xe nên cảnh vật xung quanh cũng không đến nỗi tối như mực nhưng cũng không có nghĩa thấy rõ được cảnh đẹp, trừ bỏ mặt nước phía trước thì khung cảnh xung quanh nếu không phải cỏ dại thì chắc chắn là bụi cây nhỏ, thấp.
Chắc là do xung quanh quá yên lặng, Lâm Hiểu còn nghe được tiếng âm thanh ồn ào từ rất xa vọng lại nhưng khi cô muốn lắng tai nghe kĩ thì lại không nghe thấy rõ ràng.
“Đó là những người leo núi vào buổi tối, họ đi lên bằng một con đường khác.” Biết Lâm Hiểu nghi hoặc cái gì nên Bác Thần mở miệng giải thích luôn.
Nơi này không có nhiều nhà cao tầng cho nên vẫn có gió thổi thoáng qua, cô hất tóc mai ra sau tai, cảm thấy phong cảnh nơi