Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thành Phố Hoang Vắng

Thành Phố Hoang Vắng

Tác giả: Thi Định Nhu

Ngày cập nhật: 03:10 22/12/2015

Lượt xem: 134691

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/691 lượt.

uốn hỏi em một câu.”
“Hả?”
“Em vui không?”
“Vui. Em rất thích nơi này.”
“Thế thì enjoy đi! Năm mới vui vẻ!”
“Anh cũng thế. Phải nhớ em đấy nhé, phải thường xuyên gọi điện cho em đấy.” Thái Hồng cầm điện thoại cứ rỉ rả mãi, giọng buồn bã, nước mắt tuôn rơi.
Cái chết của Hàn Thanh là nỗi đau khôn nguôi trong lòng cô, tiếp đó, người bạn tốt nhất là Đông Lâm cũng rời cô mà đi. Tại sao tất cả những chuyện này lại xảy ra, đến tận bây giờ cô vẫn không hiểu được, chỉ biết rằng phúc họa bất trùng lai, họa vô đơn chí, những ký ức và huyết mạch gắn chặt cô với thành phố F trong chớp mắt đã bị rút cạn.
Đầu dây bên kia Đông Lâm vẫn nói tiếp: “Chắc chắn rồi. Sau khi từ Alaska quay về anh sẽ theo đoàn leo núi về nước, mục tiêu là múi Minya Konka, cách mặt nước biển bảy nghìn năm trăm mét, đỉnh núi có vách dựng đứng sáu mươi đến bảy mươi độ, rất có tính thử thách! Nói không chừng còn được lên ti vi ấy chứ! Yeah! Chờ tin của anh nhé!”
Cô cười thầm, mới đến Mỹ chưa đầy một năm, Đông Lâm đã trở nên phóng khoáng y như sinh viên Mỹ rồi. Chỉ là Anh văn của anh tệ thế không biết có ứng phó được không đây? Nhưng những điều này chẳng làm khó được người lắm tiền, huống chi nghề của anh là leo núi, cái này cũng gần giống như làm công việc liên quan đến vi tính, không cần biết quá nhiều Anh văn.
“Đợi khi anh lên được đỉnh núi, nhớ nhặt một viên đá cho em nhá! Đá ở Minya Konka chắc chắn là có linh khí!”
“Không vấn đề! Không nói nhiều nữa, anh phải đi lấy hành lý rồi. Tạm biệt!”
Cúp điện thoại, cô cảm thấy một nỗi phiền muộn khó gọi tên dâng lên trong lòng, bèn lấy củ khoai lang đã nướng chín từ trong lò than ra, ăn vài miếng, ngọt quá, bèn vứt sang một bên không ăn nữa. Chương trình gala trong ti vi đang náo nhiệt, vui vẻ vô cùng, tiểu phẩm của Triệu Bổn Sơn[1'> vẫn buồn cười, hấp dẫn như thế, nhưng bầu không khí trong nhà ngột ngạt và vắng lặng khiến người ta khó chịu đựng nổi, dần dần cô ngủ thiếp đi.
[1'> Triệu Bổn Sơn: một dành hài rất nổi tiếng của Trung Quốc.
Cả đêm ngon giấc không mộng mị, chắc là Hàn Thanh đã quen với cuộc sống trên thiên đường rồi nên không đến tìm cô nữa. Thế nhưng khi cô chìm vào giấc ngủ, mí mắt cô cảm thấy một luồng ánh sáng kỳ lạ. Cô cảm thấy xung quanh sáng trưng, mà trong phòng khách chỉ mở một ngọn đèn led âm sàn 7W, ngoài trời tối đen như mực, trên bầu trời thỉnh thoảng có pháo bông màu tím lóe sáng, chấm chấm nhỏ xẹt qua như sao băng…
Khi cô bừng tỉnh dậy thì phát hiện mình nằm trong một khoang chứa hình bầu dục cực lớn, trên mặt mang mặt nạ dưỡng khí. Trong không khí có một áp lực vô hình, cô cảm thấy màng tai hơi đau, tựa như đang ngồi trong lòng biển sâu. Cô vô thức hắng giọng, âm thanh vọng đến lạ kỳ, cứ ong ong, có chút biến dạng, có chút chói tai…
Dụi dụi mắt, cô phát hiện trên chiếc sofa bên cạnh có một người ngồi, tay cầm quyển sách chăm chú đọc, chân ngồi bắt chéo chặn ngang tầm nhìn của cô. Người đó nhanh chóng phát hiện ra động tĩnh của cô, xoay người qua đưa mắt nhìn cô, là Quý Hoàng.
Cô muốn tháo mặt nạ dưỡng khí ra để nói chuyện, Quý Hoàng giữ tay cô lại, dùng bút để viết một hàng chữ lên vở ghi chép: “Hãy phối hợp trị liệu, em phải thở bằng bình dưỡng khí.”
Tinh thần cô vốn không tốt, đọc xong, trong cơn mê màng cô lại chìm sâu vào giấc ngủ.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, khi tỉnh dậy cô phát hiện mình đã rời khỏi khoang chứa kia, nằm trên một chiếc giường trắng. Trên tay có kim truyền dịch, xung quanh không một bóng người, trước giường, một chiếc đèn bàn nhỏ được bật sáng. Rèm cửa kéo kín, có thể khẳng định đang là ban đêm.
Bụng đói cồn cào đến phát đau, cô muốn vào nhà vệ sinh, cựa quậy thân người, thấy tay chân vẫn còn chút sức lực bèn ngồi dậy. Đang cúi đầu lần tìm đôi dép, cửa bỗng bật mở.
Một chân cô đã đặt xuống sàn nhà, cứ để chân trần đứng dậy.
Người bước vào là Quý Hoàng, một tay cầm chậu rửa mặt, tay kia cầm khăn bông. Trông thấy cô, anh sải chân bước nhanh về phía cô, cầm một đôi dép lê đặt bên chân cô: “Em tỉnh rồi à?”
Cô gật đầu.
“Toilet ở bên kia.” Anh đỡ lấy giá truyền dịch, cúi người kiểm tra đầu kim trên tay cô, sau khi xác định mọi thứ đều ổn mới vòng tay qua eo cô, dẫn cô đi vào toilet.
“Có cần anh giúp không?” Anh hỏi.
“Em tự làm được”, cô nhỏ giọng nói. “Cám ơn anh.”
Sau khi đi vệ sinh xong, rửa tay, anh dìu cô về lại giường: “Em nên nằm xuống thì tốt hơn.”
“Em đói.” Cô bảo.
“Ở đây có cháo.” Anh mở tủ đầu giường, lấy ra một bình giữ nhiệt, một chiếc bát nhựa, một chiếc thìa gỗ, rót cho cô nửa bát cháo: “Em đừng động đậy, để anh làm.”
Cô chột dạ, bởi trên mặt Quý Hoàng chẳng có chút biểu cảm nào, vẫn là khuôn mặt lạnh lùng như hồi hai người gặp lần đầu. Hơn nữa, trông anh vừa đen vừa gầy, trong đôi mắt phảng phất nét lành lạnh dưới ánh sáng trắng bạc của đèn huỳnh quang.
Món cháo ngon không thể chê khiến Thái Hồng nhớ đến những ngày tháng hai người từng ở bên nhau. Để tiết kiệm tiền, hai người rất ít khi ra tiệm ăn, nhưng nếu có lần nào Thái Hồng đi cùng người khác ra


Snack's 1967