Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thất Niên

Thất Niên

Tác giả: Nguyện Lạc

Ngày cập nhật: 04:09 22/12/2015

Lượt xem: 134768

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/768 lượt.

ắm, điều duy nhất rõ ràng, chính là đáy lòng, cảm giác hạnh phúc mãnh liệt vô hạn.
Mà dù không nói với anh chuyện cô chính là A Tử đó, tựa như cũng không quan trọng nữa. Âu Dương Thành cúi người nhẹ nhàng hôn lên nước mắt của Lâm Tử Mạch, sau đó gắt gao ôm cô vào trong lòng.
Tiểu Cáp chạy vòng vòng quanh hai người, tựa như nó cũng đang cao hứng vì họ, nhưng lại không hề biết mình đã làm gì.
“Buổi tối anh muốn đưa em đi gặp mẹ anh.” Hoàng hôn đã lui đi, sắc trời dần tối, Âu Dương Thành nắm tay Lâm Tử Mạch, hai người chậm rãi tiêu sái đi trên đường.
“Bác gái?” Lâm Tử Mạch chấn động. Mẹ Âu Dương đã gặp cô ở năm 2000 rồi, khi đó cô vẫn mang thân phận Trình Tử. Không tốt! Lâm Tử Mạch vội vàng hỏi: “Bây giờ bác đã đến chưa?”
Âu Dương Thành nhìn nhìn thời gian, nói: “Chắc là đã đến rồi.”
“Vậy…” Lâm Tử Mạch càng bối rối, “Vậy bây giờ chẳng phải là bác đã nhìn thấy Trình Tử, bác đã gặp được Trình Tử thực sự, chẳng phải sẽ biết chúng ta lừa mình!”
“Trình Tử thực sự? ‘ chúng ta ’ lừa bà?” Âu Dương Thành đột nhiên dừng bước, nắm chặt tay Lâm Tử Mạch.
Lâm Tử Mạch cũng ý thức được mình vừa nói gì, nhưng chỉ khẩn trương một chút, sau đó lại hoàn toàn thả lỏng. Thở ra một hơi thật dài, cô mỉm cười như trút được gánh nặng, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Em đang lo lắng không biết nên nói với anh như thế nào đây, giờ thì tốt rồi, cũng không cần lo lắng không biết nói ra từ đâu nữa.” Nâng lên một bàn tay vuốt ve ánh mắt Âu Dương Thành, Lâm Tử Mạch có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, từ từ mở miệng: “Âu Dương, ánh mắt của anh, đã tốt lắm sao?”
Âu Dương Thành ngây ngẩn cả người. Anh lẳng lặng nhìn cô, hồi lâu, mới chần chờ nắm tay cô, chậm rãi đặt trên mặt mình nhẹ nhàng vuốt ve.
Run run nhắm hai mắt lại, Âu Dương Thành không dám tin mở miệng: “Là em sao, A Tử? Dĩ nhiên là em, như thế nào sẽ là em?”
“Là em.” Lâm Tử Mạch cười, nước mắt lại không nén được mà chảy ra, “Thực xin lỗi, để anh đợi bảy năm.”
Âu Dương Thành lại mở mắt, bình tĩnh nhìn cô chằm chằm: “Đây là chuyện gì vậy? Khi đó, vì sao em lại đột nhiên rời đi?”
“Đối với em mà nói, tất cả những chuyện đó chỉ xảy ra ở vài phút trước thôi, anh tin tưởng sao?” Lâm Tử Mạch nắm lại bàn tay có chút run run của Âu Dương Thành, chậm rãi mở miệng, “Âu Dương, anh nhớ rõ không, có một lần, cũng là ở bên bờ Huyền Vũ, Hứa Mục hỏi em vì sao lại xuất hiện bên cạnh anh, em nói như thế nào?”
“Em nói em xuyên qua không gian và thời gian đến từ năm 2007…” Âu Dương Thành dừng lại, mở to hai mắt nhìn cô, “Đây là thật sự?”
Lâm Tử Mạch thật sâu gật gật đầu: “Ngay tại vài phút trước, trong luồng sáng đó, em lập tức đến bên bờ Huyền Vũ ở năm 2000, kéo lại anh sắp đâm vào một cái cây.”
Âu Dương Thành ngây ngẩn cả người, vẻ mặt khó lường nhìn thẳng vào cô, sắc mặt thỉnh thoảng biến ảo, tựa như đang nhớ lại quá khứ. Hồi lâu, anh mới mở miệng: “Khó trách ngay từ đầu em trách anh không nhận ra em, còn biết về công việc bề bộn của anh… Nhưng loại chuyện này, thật sự đã xảy ra!”
“Đúng vậy.” Âu Dương Thành nắm chặt tay cô sinh đau, nhưng trong lòng cô lại nhẹ nhàng thở ra, anh tin. Lâm Tử Mạch khẽ mỉm cười: “Em cũng không tin, nhưng thật sự nó đã xảy ra. Bất ngờ mang em đi, lại đột nhiên mang em trở về, hại anh đợi bảy năm.”
Âu Dương Thành cũng không hề truy cứu, lắc đầu ngừng lời cô. Mà ôm chặt cô thâm tình, anh cúi người than nhẹ bên tai cô: “Tử Mạch, em cũng đợi anh bảy năm, anh cũng cần chờ đợi em.”
Tựa như tất cả đều được giải quyết, nhưng thật ra chuyện khó giải quyết nhất còn ở phía sau. Lãng mạn kết thúc, hai người bắt đầu suy nghĩ kế sách đối phó với mẹ Âu Dương. Người ghét nhất là bị lừa gạt như mẹ Âu Dương mà biết được âm mưu lớn của họ từ bảy năm trước, khẳng định có thể kiên quyết không đồng ý cho Âu Dương Thành ở bên cô. Thiết tưởng vô số loại phương án đều bị phủ định, cuối cùng sau khi bất đắc dĩ chọn phương châm tác chiến là tùy cơ ứng biến, Âu Dương Thành và Lâm Tử Mạch rốt cục dũng cảm bước vào cửa nhà.
Ánh đèn trong phòng khách sáng tỏ, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng cười, tiếng hoan hô, hoàn toàn không giống không khí xơ xác tiêu điều như họ thiết nghĩ, thực tại làm bọn họ buồn bực một phen. Hai người rảo bước tiến lên phòng khách, liếc mắt một cái liền nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của mẹ Âu Dương đang hướng mặt ra phía cửa, ánh mắt nhanh chóng tập trung vào Lâm Tử Mạch, ngữ khí vẫn ôn hòa như trước: “A Tử, bảy năm rồi bác mới gặp cháu đó!”
Hoàn toàn không có một chút bất ngờ nào, như là bà đã sớm chuẩn bị rồi. Lâm Tử Mạch và Âu Dương Thành hai mặt nhìn nhau.
Trình Tử dẫn đầu vui cười ra tiếng: “Cô à, cô xem, cháu đoán đúng rồi đi, biểu tình của bọn họ chính là thế này!”
Mẹ Âu Dương cũng nở nụ cười thoải mái khó thấy được, cười một lúc, mới nói với Âu Dương Thành và Lâm Tử Mạch đang mang vẻ mặt khó hiểu kia: “A Thành a, chút kỹ xảo nhỏ đó của con mà cũng muốn lừa mẹ hả? Năm đó lần đầu tiên A Tử gọi điện thoại từ Mỹ tới, mẹ chỉ biết A Tử này là giả!”
“Bác, cháu…” Lâm Tử Mạch có chút lúng túng, dù sao cũng là lừa gạt ngườ


pacman, rainbows, and roller s