
Tác giả: Nguyện Lạc
Ngày cập nhật: 04:09 22/12/2015
Lượt xem: 134767
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/767 lượt.
i lớn. Mẹ Âu Dương cũng không tức giận: “Tuy nhiên thấy hai đứa nhiều năm như vậy rồi mà không dám gặp mẹ, mẹ liền tha thứ cho hai đứa đó.”
Nhìn bộ dáng không dám tin của Âu Dương Thành và Lâm Tử Mạch, mẹ Âu Dương lại cười càng ôn hòa. Có vẻ như bà cũng rất thích Trình Tử, nói chuyện với Trình Tử thân thiết như người nhà: “Bảy năm a, cũng nên bỏ qua cho hai đứa nó. Khi đó cô đã sớm nhìn ra A Tử thích A Thành nhà mình rồi, nhưng mà sau đó A Tử vẫn rời đi, con bé đóng vai ‘Trình Tử ’ mà, sao có thể không ‘ quay về trường học ở Mỹ ’ chứ.”
Âu Dương Thành và Lâm Tử Mạch đứng lặng trước cửa, Trình Tử vụng trộm nháy mắt cười xấu xa với họ, mẹ Âu Dương tiếp tục nói: “Sau đó lại qua vài năm, cô thấy hai đứa nó ở cùng một chỗ, nghĩ rằng, chờ đến khi thằng nhóc này đưa A Tử đến gặp mình, cô nhất định phải ép buộc, phải làm khó chúng nó, chính là sẽ kiên quyết không đồng ý để hai đứa ở cùng một chỗ, xem chúng còn dám lừa cô nữa hay không.”
“Thế mà cô chờ trái chờ phải, thằng nhóc này vẫn không đưa cô bé đến gặp cô, cho đến khi cô phải giục nó nhanh chóng kết hôn đi, nhưng mà nó vẫn không vội.”
“Cháu nói cho cô biết nhé, tên nhóc A Thành này tuyệt đối là cố ý đó, cậu ta còn chờ cô mềm lòng đấy!” Hứa Mục ở bên cạnh cũng nói móc Âu Dương Thành, nhưng thật ra là đang che dấu giúp họ.
Trình Tử cũng hỗ trợ: “Cháu cũng thấy vậy cô ạ.”
Mẹ Âu Dương bị hai người dỗ thực vui vẻ: “A Thành cũng gần ba mươi rồi, nên kết hôn thôi, lòng cô nghĩ, được, chỉ cần nó đưa A Tử đến đây là cảm ơn trời đất rồi, cô đã sớm lười ép buộc.” Mẹ Âu Dương nâng tay lên, vẫy Lâm Tử Mạch đến gần, kéo tay cô giống như lần đầu tiên thấy cô: “Thật ra lần đầu tiên gặp cháu bác đã thấy thích rồi, hôm đó nhìn cháu nấu ăn, chuyện gì cũng để ý, luôn lo lắng chu đáo cho A Thành, lúc ấy bác đã vừa lòng rồi. Vừa biết chuyện đó bác cũng tức giận, nhưng khi đến bệnh viện nhìn thấy cháu, mọi điều tức giận của bác đều không còn nữa. Tiểu nha đầu à, cô gái tốt như cháu, lại tốt với con bác như thế, sao bác có thể giận cháu được!”
“Bác…” Lâm Tử Mạch gần như lại muốn khóc, một buổi tối đã mang đến thật nhiều bất ngờ cho cô.
Mẹ Âu Dương vẫn hòa ái như bảy năm trước: “… Khi đó A Thành cũng quá ngốc nghếch, thằng bé Tiểu Mục này lại như hổ rình mồi, bác nhìn mà sốt ruột, cho nên nghĩ một biện pháp, đưa hai đứa đến Lư Sơn!”
“Là bác cố ý!” Nói đến chuyện bảy năm trước, Lâm Tử Mạch kinh ngạc phát hiện, thì ra cho dù cô mang theo trí nhớ đó trở lại đây, lại vẫn có những việc bề bộn mà mình không biết.
“Hứa Mục!” Trình Tử ở bên kia cũng bị bản nhạc đệm này kích thích, nhanh tay kéo Hứa Mục đang giả bộ cái gì cũng chưa nghe thấy lại, lớn tiếng quát, “Nói, năm đó anh có mơ ước đến Tiểu Tử Mạch không hả?”
Hứa Mục vội vàng giơ hai tay lên hô: “Anh thề trước Mao chủ tịch, anh tuyệt đối không dám!”
Họ biểu diễn hài hước chọc tất cả mọi người đều thoải mái cười ha hả. Trong tiếng cười, Lâm Tử Mạch lặng lẽ nhìn về phía Âu Dương Thành, anh cũng đang chăm chú nhìn cô, trong ánh mắt trong suốt thâm tình đó, là sự dịu dàng như nước. Cô không khỏi cười càng thoải mái hơn.
Ngoài cửa sổ, một chú chó cao ngang người ghé vào ngôi nhà nhỏ của mình làm mộng đẹp, khoát lên trước ngực một mảnh đá màu trắng chiếu sáng lấp lánh. Tiếp tục hướng lên trên, một ánh trăng cong cong đang lẳng lặng bắt trên đầu cành, tất cả đều là im lặng mà tốt đẹp như vậy.
—— ngày 4 tháng 7 năm 2000 ——
Khi Âu Dương Thành trở lại biệt thự từ hang Cẩm Tú thì đã là mười hai rưỡi rồi, Hứa Mục khi đó còn ngủ say.
Âu Dương Thành đẩy cửa phòng ra, bên trong phòng khách không có ai, anh rất kinh ngạc. Đồng hồ kiểu cũ để bàn phát ra tiếng kêu nhỏ, Tiểu Cáp nhàm chán nhảy tới nhảy lui trên sô pha.
Ánh đèn trong phòng sáng ngời ngời, chỉ là quá mức yên tĩnh, yên tĩnh làm cho đáy lòng Âu Dương Thành chợt dâng lên một loại bất an.
Âu Dương Thành đi tìm khắp các phòng, nhưng tất cả đều không tìm thấy thân ảnh của A Tử, tìm đến phòng Hứa Mục, nhìn thấy anh nằm trên giường, đã ngủ rồi.
Âu Dương Thành rốt cục không nhịn được nữa, đứng bật dậy, gắt gao nắm điện thoại, mày cũng nhăn quá chặt chẽ, nói với Hứa Mục: “Em đi ra ngoài tìm xem, anh ở nhà chờ, cô ấy trở về thì gọi cho em.”
“Được, em cũng đừng sốt ruột quá, có lẽ, cô ấy chỉ ra ngoài tản bộ thôi.” Hứa Mục nhìn ra lo lắng của Âu Dương Thành, tuy rằng chính mình cũng vô cùng lo lắng, nhưng cũng chỉ có thể bảo trì trấn định, “Em đến nơi bình thường cô ấy thích đi tìm xem.”
Âu Dương Thành đã sớm lo lắng gấp gáp không thể chịu được nữa, lập tức xoay người đi ra ngoài, cửa sắt ở sau lưng “Chạm” một tiếng đóng lại.
Một giờ, hai giờ, ba giờ.
Sắc trời càng ngày càng đen, Âu Dương Thành mặt mày tối sầm lạnh lùng trở về, vẫn là một người.
Hứa Mục “Cọ” đứng dậy: “Vẫn không tìm được?”
Sắc mặt Âu Dương Thành lạnh như băng giá, một câu không nói, lập tức đi đến hướng điện thoại bàn.
“Em làm gì?” Hứa Mục vội hỏi.
“Báo nguy!” Âu Dương Thành gầm nhẹ.