pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thầy Ơi Em Ghét Thầy !

Thầy Ơi Em Ghét Thầy !

Tác giả: Hoa Cười Với Tôi

Ngày cập nhật: 04:02 22/12/2015

Lượt xem: 1341439

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1439 lượt.

ông việc gì chứ?”
Ha ha, tưởng dạy dỗ được tôi à? Đừng có nằm mơ nhé!
Tôi thong thả lắc đầu, thái độ tỏ ra có chút miễn cưỡng đáng tiếc: “Không phải em bỏ qua ôn tập đâu thầy! Thật ra, em có nỗi khổ tâm riêng.”
Anh ta hơi bất ngờ: “Ồ, nỗi khổ tâm gì?”
Ơ…
Tôi hắng giọng ho lên hai tiếng, dồn khí lên đan điền, làm ra vẻ thật nghiêm túc, nói: “Tổ quốc chưa thống nhất, em chưa có tâm tình ôn tập ạ.”
“Ha… ha… ha… ha…”
Cả lớp học chợt bật cười nghiêng ngã. Đầu óc trống rỗng của tôi như gặt hái được sự thỏa mãn lớn, vì đám đông khẳng định những tế bào hài hước của tôi.
“Ha ha…” Chu Dật cũng bắt chước đám đông cười hai tiếng, làm tôi hết hồn suýt nữa rơi cả kính sát tròng ra ngoài.
Anh ta nhàn nhạt nhếch môi nhìn tôi châm chọc, sau đó trở lên bảng: “Thầy sẽ cho bài tập của ngày hôm nay, các em hãy giải nghĩa và phân tích vấn đề từ trang 98 – 104.”
“A, tốt quá~~~!” Cả lớp hào hứng vỗ tay hoan hô, vì số lượng bài tập của lão Chu biến thái cho hôm nay đặc biệt rất nhân từ.
“Tuy nhiên…” Anh ta đẩy mắt kính lên cao một chút rồi nói tiếp: “Đối với học trò cá biệt, thì thầy phải cho bài tập một cách đặc biệt để nâng cao năng lực học tập.”
Anh ta nhìn quanh lớp học một vòng, tiếp tục dùng giọng điệu nhàn nhã nói: “Trò Chu Đạm Đạm, ngoài những bài tập thầy đưa, em hãy viết một bài tiểu luận như yêu cầu đề thi vào trường đại học. Đề mục tự chọn, không được sao chép mà phải viết bằng tay mô phỏng theo các bài thi. Ngày kia đem nộp lên cho thầy nhé.”
Gian trá – nguy hiểm – xảo quyệt không biết xấu hổ! Ỷ mình là thầy giáo, liền khoác áo lang sói bắt nạt người khác!
A a a a a a a!
Tôi khóc không ra nước mắt, ngửa mặt lên hét to ghi hận trong lòng. Tôi muốn thí cái mạng già với tên Chu Dật này!
Lướt quanh những khuôn mặt đang tươi cười hả hê khi thấy người gặp họa. Tôi thật muốn rút trong túi sách ra một cây đao, vọt tới trước mặt Chu Dật chém cho lòi phèo anh ta ra.
Anh ta gật đầu hài lòng, thậm chí còn rất đắc ý nói: “Tan học.” Sau đó lấy tay tháo cặp mắt kiếng xuống, nghênh ngang bước ra khỏi cửa.
Miệng tôi gần như trào máu nóng ra ngoài. Hai vị bạn tốt Lăng Linh và An Nhược, chẳng những không trợ giúp mà còn hùa theo đám đông kia hủy bỏ 2B – tôi [9'>. Mặc dù, tôi cần 2B cũng là chuyện thật, nhưng các người đừng dùng cái này làm trò cười đến khoa trương như thế chứ!
Tôi oán hận khóc lóc kể lể chỉ trích hai cô nàng một lúc. Sau đó mang theo tâm trạng như đưa đám chạy ra khỏi lớp.
[9'> 2B: to be.
Phong bên ngoài trường học thật sự rất đẹp. Mùa đông đã tới, lá cây ngô đồng hai bên đường nhỏ lung lay theo gió rũ nhẹ xuống, chạm vào nhau kêu kẽo kẹt như tiếng nghiến răng ken két của tôi.
Tuy nhiên, phong cảnh nên thơ ấy vẫn không làm giảm bớt cơn tức giận bừng bừng và sự phiền muộn vô cùng trong lòng tôi. Vì thế với tâm trạng cực kì bi phẫn lẫn thất vọng, đã khiến tôi đưa ra một quyết định vĩ đại.
Gác buồn phiền qua một bên, biến bi thương thành lạc thú.
Khi đi ngang qua quầy bán quà vặt, tôi ghé vào mua một que kem, vừa đi vừa liếm tiến vào cửa trường học.
Trong giờ học, trên đường vắng bóng học sinh, thỉnh thoảng chỉ có vài người công nhân vệ sinh đang quét dọn. Ánh mắt họ vô tình nhìn tôi, nhưng tôi không hề cảm thấy áp lực gì.
Trường của chúng tôi thật biến thái. Để chứng tỏ địa vị không nơi nào sánh được tại thành phố A này, đã xây dựng một khu vực giảng dạy thật lớn để ra oai. Nhưng chỉ tội nghiệp đám học sinh cấp ba như chúng tôi. Bởi vì là học sinh cuối cấp, nên bị nhà trường cố tình an bài cho nơi học cũng xa xôi nhất.
Khi tôi từ lớp xuống dưới thang lầu, ngang qua sân bóng rổ, rồi qua con đường gồ ghề đầy bùn. Sau đó đi tới công viên trung tâm, rồi đi xuyên qua sân thể dục rộng lớn, cuối cùng xuống hết cầu thang bốn mươi bậc. Rốt cuộc tới được cánh cửa lớn, tôi đã mệt nhoài người như vừa canh xong một con bò già, thở hồng hộc dựa vào chiếc ghế dài nghỉ ngơi.
Liếm que kem ngọt ngào trong cơn gió lạnh, nhưng tôi cảm thấy thích thú lạ thường, chưa bao giờ thoải mái hơn lúc này.
Tôi say mê thưởng thức những giây phút tự do ấy. Nhưng trời già ghen ghét người hồng nhan, không cho tôi hưởng thụ xong giây phút yên tĩnh. Phía sau bỗng dưng xuất hiện một đám người cười nói ồn ào.
Tôi mở to hai mắt, khó chịu quay đầu lại nhìn.
Đó là vài tên chẳng ra gì đang quăng tàn thuốc, trưng ra bộ mặt như họ là người độc nhất trên đời.
Tôi muốn giết…
Không phải tôi kì thị nhóm học sinh bất lương, ít ra… tôi… cũng coi như là một nửa bất lương đi.
Tôi đặc biệt chán ghét loại người đem bản thân mình làm chuyện vớ vẩn, còn bày ra vẻ lưu manh dữ tợn nữa… Các người muốn hù dọa ai đây?
Tôi lặng lẽ xê dịch mông, căng mắt quan sát xem cái bóng dáng thanh tú đang đưa lưng về phía tôi là ai.
“Oh yeah, cuối cùng hôm nay cũng bắt được mày rồi.” Tên đi đầu trông có vẻ rất lưu manh nói.
“Chậc, chậc! Nè, nghe nói mày là người đồng tính, nên đại ca bọn tao rất có hứng thú.”
Cái quái gì thế? Tại sao bây giờ người đồng tính lại trở nên nổi tiếng như vậy