
Tác giả: Tắc Nhĩ
Ngày cập nhật: 02:48 22/12/2015
Lượt xem: 1343228
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/3228 lượt.
nghe nói ngươi từng mượn cớ canh giữ Tỏa Yêu tháp để đến thăm ả… Xem ra, tình ý của ngươi với ả thật sâu đậm, không tầm thường đâu…”
Muốn quậy cho đục nước sao, bao nhiêu đây thì nhằm nhò gì?
Tên khốn Hoa Vô Ngôn này dám ngang nhiên khiêu khích, Tử Tô nàng cũng không sợ gì y!
Ai ngờ, Hoa Vô Ngôn nghe thấy chỉ bật cười ha hả mà không hề hoảng hốt.
“Sách có câu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu cũng là chuyện thường tình của nhân sinh. Tiểu tiên quý trọng Thiên Sắc cô nương cũng không phải là chuyện mờ ám gì. Chỉ tiếc, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, trong lòng Thiên Sắc cô nương chỉ có mỗi mình Bình Sinh đế quân, tiểu tiên làm sao có phúc phần ấy?” Từng lời y nói đều rất thận trọng, không hề e ngại hành vi và lời nói bám chặt Thiên Sắc ngày xưa của mình, y lẳng lặng quan sát nét mặt Bình Sinh, sau đó lại chuyển mục tiêu: “Thật ra, tiểu tiên và sư phụ Phong Cẩm của tiên cô cũng xem như đồng bệnh tương lân, theo tiểu tiên thấy chưởng giáo Phong Cẩm dường như vẫn chưa thể nguôi ngoai…
Lời này chẳng khác nào xát muối và miệng vết thương của Tử Tô: “Ngươi…” Nàng ta trừng mắt nhìn Hoa Vô Ngôn, cứ thế nghẹn lời không biết nên nói gì cho phải, nàng ta tức đến mức sắc mặt trắng bệch cả ra.
Tuy nhiên Hoa Vô Ngôn dù đã chiếm được thượng phong thì vẫn chưa hài lòng, y tiếp tục đổ đầu vào lửa: “Ngẫm nghĩ kỹ thì tiên cô và tiểu tiên cũng có thể xem như đồng bệnh tương liên đó…” Lời y nói rất thâm sâu, ngầm ám chỉ chuyện Tử Tô thầm yêu Phong Cẩm. Khi trông thấy nét mặt Thừa Thiên Hiệu Pháp Hậu Thổ Hoàng Địa hơi thay đổi, lúc này y mới hài lòng, nhàn nhã phất phơ cây quạt xem náo nhiệt.
Đáng tiếc, mọi chuyện tiếp theo không giống như dự đoán của y, U Minh Diêm Quân Bạch Liêm đột ngột nổi giận đùng đùng xách Miêu Miêu xông thẳng tới, trong tích tắc đã khuấy đảo cục diện.
Hóa ra, chuyện Miêu Miêu làm còn kinh thế hãi tục hơn cả Nha Nha. Cô bé không những đứng trước mặt các vị chân quân của U Minh Ti Cửu Trọng Ngục tuyên bố rằng cô bé đã chấm trúng Bạch Liêm, mà lại còn nghiêm trang bàn điều kiện với Bắc Âm Phong Đô đại đế…
Nếu con muốn cưới con trai ngài thì giá cả ra sao?
Nhìn cảnh tượng đó, bảo Bạch Liêm sao không tức giận xanh mặt cho được?
Thừa dịp mọi chuyện rối loạn còn Bình Sinh thì đang đau đầu, Hoa Vô Ngôn ngoắc ngoắc tay với Nha Nha, hai bóng dáng một lớn một nhỏ lén lút chuồn khỏi Tử Vi điện.
Hai người chạy một mạch đến dưới tàng phù tang, sau một lúc thở hỗn hà hỗn hễn bọn họ mới ngừng lại được.
“Hoa tiểu tiên.” Giọng nói Nha Nha trong vắt ngây thơ vô tội, cậu bé rất thẳng thắn hỏi: “Con mụ la sát kia rất xinh đẹp, rất xứng với huynh, huynh nên cưới nàng ta về.”
Hoa Vô Ngôn bị dọa bởi cách gọi của Nha Nha, sau đó nghe thấy đề nghị của cậu bé, y sợ đến mức tay run lên đánh rơi cây quạt: “Khụ khụ, tiểu công tử, chuyện này…” Một lúc lâu sau y mới kịp phản ứng, y than thở liên tục: “Ngươi ghét ta lắm phải không, cho nên mới có cái đề nghị tra tấn ta như thế…”
Trời ạ, bảo y cưới con mụ la sát kia thì chi bằng tước tiên tịch của y, đánh y về nguyên hình còn hơn!
Chỉ tiếc, xưa nay Nha Nha là loại người chỉ nói qua một lần rồi sẽ lập tức chuyển hướng câu chuyện, cậu bé không thèm nhìn nét mặt buồn bực của Hoa Vô Ngôn, mà còn nghiêng đầu quan sát cẩn thận Hoa Vô Ngôn một lượt rồi bỗng hỏi: “Hoa Tiểu tiên, thật ra ngươi rất tốt, sao mẹ của ta không thích ngươi vậy?”
Hoa Vô Ngôn sặc nước miếng, khóe mắt run rẩy, thật không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào nữa.
“Khụ khụ, tiểu công tử, chuyện này…” Hắn cúi người nhặt lấy cây quạt rơi trên mặt đất, lòng thầm oán trách…
Nếu mẹ ngươi thích ta mà không thích phụ quân của ngươi thì làm sao có thằng nhóc ngốc ngơ ngốc ngác như ngươi?
Được rồi, thật ra y càng muốn tự giễu bản thân hơn…
Chuyện y thích mẹ của người ta giờ đã biến thành chuyện lông gà vỏ tỏi mất rồi?
Tiếc là, nỗi oán thầm của y mới dâng lên đã bị cắt ngang, bởi vì lời tiếp theo của Nha Nha thật khiến người ta trợn mắt há mồm…
“Hoa Tiểu tiên, nếu ngươi thích mẫu thân của ta như vậy, chi bằng ngươi cưới tỷ tỷ của ta đi, tỷ tỷ rất giống mẹ của ta…”
Hoa Vô Ngôn hoảng hốt giật mình, cây quạt vừa nhặt lên lại rơi đánh “cạch” xuống đất.
Trời ơi! Tỷ tỷ của ngươi bằng tuổi ngươi, ngươi cho ta có bệnh yêu trẻ con sao?
Còn nữa, mắt của ngươi bị làm sao vậy, tỷ tỷ của ngươi không hề giống mẹ của ngươi mà cực kỳ giống cha ngươi! Lúc trước cha ngươi luôn gai mắt, kiếm chuyện đủ điều với ta, đã khiến ta có ám ảnh tâm lý, nếu ta mà cưới tỷ tỷ ngươi, ngày ngày đều phải gặp mặt… tiểu công tử, ngươi cố tình chơi xỏ ta đúng không?
Hơn nữa, chẳng phải tỷ tỷ của ngươi đã chấm trúng U Minh Diêm Quân sao, mấy ngàn năm nay Bắc Âm Phong Đô đại đế vẫn đang phiền não vì hôn nhân của con trai, bây giờ chỉ e lão ta đang buồn ngủ mà gặp được chiếu manh, chưa biết chừng một già một trẻ đã đạt được hiệp định… nếu không sao Bạch Liêm lại có thể phẫn nộ đến thế… Nếu lúc này y không biết điều mà chen chân vào… cả nhà U Minh Ti Cửu Trọng Ngục đều là người thủ đoạn độc ác