
Tác giả: Tắc Nhĩ
Ngày cập nhật: 02:48 22/12/2015
Lượt xem: 1343224
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/3224 lượt.
ong đôi mắt bùng lên một nỗi niềm không biết tên lại nóng bỏng hơn cả lửa, tựa như chỉ cần liếc mắt một cái thì mọi thứ đều bị thiêu đốt.
“Thiên Sắc, hoa hướng dương tự tay ta trồng trên Yên sơn cho nàng lại nở rồi…. Rốt cuộc khi nào nàng mới quay về…”
Cởi áo ngoài, hắn leo lên giường ôm nàng vào lòng, đặt nàng tựa mặt vào vòm ngực của hắn, lắng nghe tiếng trái tim đập đều đặn của hắn. Lòng thầm mong đợi, từng nhịp đập mạnh mẽ trầm ổn đó có thể lay động vài mảnh hồn phách đã tan đi của nàng, gọi nàng thức tỉnh từ giấc ngủ say?
Thứ hắn có thể cho nàng chỉ có mỗi trái tim này thôi!
******
Bình Sinh không biết tại sao mình lại ngủ, vì trong một ngàn năm qua hắn chưa từng yên ổn chợp mắt. Chỉ cần hắn vừa nhắm mắt lại thì sẽ nhìn thấy cảnh tượng nàng moi tim hồn phi phách tán trước mặt hắn, hắn sợ hắn mà nhắm mắt lại thì thể xác của nàng cũng biến mất lặng lẽ hệt như ngày đó.
Tuy nhiên, hắn không chỉ ngủ mà còn nằm mơ!
Trong mơ, hắn thấy một người…
Đó là Thanh Huyền của ngày xưa đang ngồi trên đất tỉ mỉ mài một nhánh cây tử đàn tơ vàng thô ráp thành một cây trâm bóng loáng.
Cảnh tượng này không xa lạ gì với Bình Sinh, nhưng tận mắt chứng kiến hình ảnh kỳ quặc này, rõ ràng đó là Thanh Huyền và quang cảnh này quen đến mức không thể quen hơn, nhưng hắn lại cảm thấy có điều gì bất ổn.
“Rốt cuộc ngài cũng tới!” Trông thấy hắn, ‘Thanh Huyền’ ngồi đó thở phào nhẹ nhõm, nét mặt như trút được gánh nặng, ‘Thanh Huyền’ vứt cây trâm sắp mài xong đi, chỉ chăm chăm bước nhanh về phía trước tựa như muốn vội vàng dẫn hắn đến nơi nào đó.
Cảnh tượng nhìn thấy và nói chuyện với bản thân mình quả kỳ dị tột đỉnh, Bình Sinh cảm thấy giấc mơ này lạ lùng khó tả, thế nhưng hắn cứ như bước vào ma chướng đi theo sau ‘Thanh Huyền’ kia…
Đó là một biển hoa hướng dương vô biên vô hạn, rạng rỡ tươi sáng, màu vàng kim rực rỡ gần như nhuộm khắp bầu trời. Đi qua giữa những hàng cây hướng dương cao tới đầu người, Bình Sinh càng bước về trước càng lo lắng bất an, kinh hồn bạt vía, dường như ở đằng trước là cảnh tượng hắn có thể đoán ra đang chờ đợi hắn…
Nhưng, hắn sợ, sợ mình lại thất vọng!
Cuối cùng, khi đến giữa biển hoa hướng dương, hắn loáng thoáng trông thấy một bóng áo đỏ thẫm.
Bình Sinh không thể tin vào mắt mình.
Hơn một ngàn năm qua, kể từ khi hắn bắt đầu nhớ lại chuyện cũ, hắn vẫn không dám ngủ, vì chỉ cần nhắm mắt lại hắn sẽ nhìn thấy cảnh tượng thảm thiết nàng moi tim trả hắn. Nhưng điều làm hắn càng tự trách mình hơn là nàng lặng lẽ hồn phi phách tán ngay bên cạnh hắn thế mà hắn còn ngủ say sưa không hay biết gì, thậm chí còn tự cho rằng nàng sống rất ổn.
Với hắn mà nói, những năm qua ngủ là một nỗi đau hắn không bao giờ dám chạm tới, càng đừng nói là nằm mơ.
Hơn nữa, lúc trước hắn nằm mơ cũng từng chứng kiến thảm cảnh nàng người chết hồn tan.
Nhưng hôm nay, hắn đang mơ thật rồi ư?
Hóa ra, nàng và hắn đều chấp nhất vào tình yêu này.
“Ngươi nói nàng vẫn luôn ở đây…” Thật lâu sau, rốt cuộc Bình Sinh cũng tìm lại được giọng nói của mình, trong sự lạnh nhạt xen lẫn nỗi trống vắng, giọng trầm khàn, trong từng lời đều là đau thương: “Nàng ở đây chờ ta hai ngàn năm…”
“Người vẫn ở đây chờ Thanh Huyền, kể từ lúc ta bắt đầu biết nghe biết nói, những chuyện người kể cho ta đều có liên quan đến Thanh Huyền, từng chuyện từng chuyện chưa từng bỏ sót.” Giọng điệu không cảm xúc, nam tử có khuôn mặt giống hệt Thanh Huyền vẫn bình thản, mỗi câu đều nhắc đến cái tên ‘Thanh Huyền’, giống như cố ý nhấn mạnh: “Người vẫn thường nói, nếu Thanh Huyền không nhớ ra người, thì chỉ dựa vào một mảnh hồn phách của người, có lẽ cả đời này sẽ không một ai biết người và ta đang ở đây, cũng không có ai có thể tìm đến đây.”
Bình Sinh hoảng hốt, hoàn toàn không thể tả cảm giác hiện giờ của mình, giọng nói vất vả lắm mới tìm về được bị thứ gì đó chặn lại, lòng đau như dao cắt.
“Nàng, nàng…” Bình Sinh không biết mình nên nói gì, hắn cảm thấy dòng khí xung quanh mình như ngưng tụ lại, dồn nén xuống khiến hơi thở hắn nghẹn ngào.
“Bây giờ ngài đã đến đây, nói cách khác, rốt cuộc ngài cũng nhớ ra Thiên Sắc?” Lúc nam tử hỏi câu này thì chăm chăm nhìn Bình Sinh, cố tình nhấn mạnh hai từ ‘rốt cuộc’ như trào phúng như chất vấn, xen trong đó còn có cơn phẫn nộ không thể kiềm chế.
Khổ sở gật đầu, trái tim Bình Sinh như bị khoét mất một lỗ, nỗi đau như moi tim khoét xương lướt qua tứ chi bách hải. Môi Bình Sinh khẽ giật, cuối cùng hắn không nói gì, chỉ cắn chặt răng nắm chặt đôi tay, lòng thầm lặp đi lặp lại những lời xin lỗi, hắn chậm rãi bước từng bước về phía trước.
Bóng áo đỏ thẫm hệt như trong ký ức, màu đỏ tươi như máu khiến lòng người hoảng sợ, mà bóng người gầy gò yếu ớt vẫn luôn trầm mặc ít nói chấp nhận mọi thứ trong hồi ức giờ đã rất gầy gò, bóng dáng nàng càng nổi bật giữa biển hoa hướng dương rực rỡ, bóng hình ấy tỏa ra sự bất lực suy sụp và đau thương khó kiềm nén.
Thứ cảm giác này vừa là đau mà lại không phải là đau.