
Tác giả: Tắc Nhĩ
Ngày cập nhật: 02:48 22/12/2015
Lượt xem: 1343215
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/3215 lượt.
Đi được vài bước, Bình Sinh đột ngột dừng lại, hắn xoay người nhìn nam tử kia, ánh trong đôi mắt là sự nghi ngờ và ngạc nhiên: “Rốt cuộc ngươi là…”
Bình Sinh thấy rất kỳ lạ, nam tử trước mắt trông giống hệt Thanh Huyền, ngay đến một động tác nhỏ cũng giống hệt. Khi hai người đối diện nhau, hắn luôn có cảm giác như mình đang đối diện với bản thân, bị chính linh hồn mình chất vấn.
Nam tử kia co giật khóe mắt mà chẳng biết làm sao, y thở dài một hơi cũng không trả lời thẳng thắn: “Lúc ấy vốn người phải chịu cảnh hồn phi phách tán, nhưng vì có ta, cho nên mới giữ lại được một mảnh hồn phách tồn tại sâu trong giấc mơ của ngài.” Thoáng dừng lại, y tiếp tục tháo gỡ từng khúc mắc câu chuyện mà không chịu nói thẳng: “Đôi khi, người đau lòng vì nhớ lại chuyện cũ, khi đó người sẽ im lặng không nói, ta đành phải biến thành hình dáng ngài ngày xưa, làm những chuyện ngài từng làm để dỗ dành người, để người vui vẻ hơn đôi chút…” Hít sâu một hơi, nam tử kia dùng nét mặt dở khóc dở cười đối diện Bình Sinh, từng lời từng chữ như thuộc nằm lòng kể ra thật chậm: “Mài trâm, làm mũ phượng, giặt chăn, mài mực, làm nũng, giả ngờ nghệch… Phụ quân, lúc trước vì để lừa được trái tim của mẫu thân, rốt cuộc phụ quân đã làm bao nhiêu điều ngốc nghếch để khiến mẫu thân si dại người, không hề thay đổi?”
Một tiếng ‘phụ quân’ khiến Bình Sinh kinh hồn bạt vía, gần như giật bắn mình.
Nam tử trước mặt là con của hắn sao?
Là có từ lúc nào?
Sao tình hình có vẻ kỳ dị thế này?
Chẳng lẽ là cái đêm trên Yên sơn kia…
“À, đúng rồi…” Lúc này nam tử như nghĩ tới điều gì, vội vàng thu lại ảo ảnh khôi phục tướng mạo lúc đầu… Chỉ tại cha của cậu tới nhanh đến vậy, lúc nãy cậu còn định bắt chước cha mài trâm, làm vui lòng mẹ nữa…
Thu lại ảo ảnh, nam tử giống hệt Thanh Huyền biến thành một đứa bé, thân thể gầy gò, thoạt nhìn rất giống năm Thanh Huyền mười tuổi lần đầu tiên gặp Thiên Sắc.
Trong chớp mắt, khó mà áp chế sóng lòng cuồn cuộn, Bình Sinh vội vàng bước tới, càng đến gần cơ thể hắn càng run lên khó mà kiềm chế.
Thiên Sắc của hắn, nàng đã lẳng lặng ở đây đợi chờ hắn hơn hai ngàn năm…
Cuối cùng cũng đến gần bóng người cô đơn đứng một mình dưới tàng hoa hướng dương, nàng vẫn mặc bộ y phục giống hệt bộ hỉ phục để lại trên Yên sơn, màu đỏ thẫm đó mang theo cảm giác đau tận tâm can.
Khi đó, nàng mặc y phục này tới gặp hắn, hắn vẫn ngơ ngác không biết nguyên nhân.
Thật đáng chết!
Nhìn thân thể cô độc gầy gò có thể ngã quỵ bất kỳ lúc nào, trái tim Bình Sinh dậy sóng, hắn rất mong chờ nhìn thấy vẻ mặt kích động và vui mừng của nàng khi gặp lại hắn. Nhưng không ngờ, Thiên Sắc xoay người lại bình thản liếc nhìn hắn một cái, nàng chỉ nở nụ cười gượng gạo, nét mặt cô đơn, ngữ khí xót xa chua chát, còn có sự mệt mỏi không thể chịu nổi: “Con đừng có biến thành phụ quân để làm ta vui nữa, mẫu thân không sao…”
“Sư phụ!” Lời thì thầm của nàng khiến tâm hồn hắn chấn động, không thể khống chế mà bước lên trước một bước, hắn ôm chặt lấy nàng, cảm nhận được thân thể nàng gầy yếu nhẹ như lông vũ, xương cốt nàng lạnh lẽo, khiến trái tim hắn cũng băng giá theo nhiệt độ cơ thể nàng.
“Không phải ta muốn làm nàng vui…” Bình Sinh cắn răng, nhẫn nhịn mãi mới nói ra được những lời rất đơn giản giấu trong đáy lòng cả ngàn năm nay: “Sư phụ, Thanh Huyền đã quay về thật rồi…”
Cứng đờ một lúc lâu mới có thể nhận ra đây là chuyện thật không phải một giấc mơ, Thiên Sắc xoay người lại, hơi ngơ ngẩn không dám xác định. Nàng vươn tay thật cẩn thận chạm vào khuôn mặt hắn, sau khi xác định hắn là người thật mới vùi mặt vào lồng ngực hắn.
“Là Thanh Huyền thật sao?” Nàng níu chặt vạt áo hắn, thì thầm hỏi, giọng nói đó hư vô mờ mịt, dường như chính nàng cũng không nghe rõ lời mình nói: “Thanh Huyền, hoa hướng dương nở hết rồi…” Tựa đầu vào ngực hắn, nơi gần trái tim hắn nhất, nàng khẽ thì thầm: “Rốt cuộc, chàng đã trở lại…. quay về là tốt rồi…”
Khẽ run lên, cuối cùng nàng nắm thật chặt vạt áo của hắn, tựa như cuối cùng đã khắc sâu vào trái tim hắn, như vậy hai người sẽ không bao giờ chia cách nữa, lúc này cơ thể của nàng mới có tri giác, mới thật tồn tại.
“Đúng vậy, ta là Thanh Huyền của nàng… Ta đã quay về… ta về thật rồi…”
Hắn thì thầm gọi tên nàng, không hề giải thích điều gì nhưng tựa như đã giãi bày mọi chuyện, tựa như chắp vá lại thể xác đã chịu giày vò khổ sở và những vết thương chồng chất trong tim cho đến khi thành một cuộc đời trọn vẹn.
Đúng vậy, hắn đã hứa với nàng, từ nay về sau nhất định phải thực hiện.
******
Khi tất cả mọi người đều nghĩ rằng Bình Sinh tìm thấy Thiên Sắc, từ đó về sau có thể sống cuộc sống ‘hạnh phúc’ chỉ nguyện làm uyên ương không muốn làm thần tiên, thì Bình Sinh lại thấy cuộc sống của mình còn dầu sôi lửa bỏng hơn cả ngày xưa.
Ái thê ở ngay trước mắt, nhưng nhìn được mà chạm không được, giống hệt hoa trong gương trăng trong nước.
Hắn nghẹn một bụng lửa.
Dù nói thế nào đi nữa, bây giờ hắn vẫn còn phải gánh vác trách nhiệm của Hạo Thiên, phải xử lý đủ thứ chuyện to nhỏ trên Cửu Tr