
Tác giả: Tắc Nhĩ
Ngày cập nhật: 02:48 22/12/2015
Lượt xem: 1343203
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/3203 lượt.
không thì cha sẽ không dễ dàng chấp nhận chuyện của tỷ và tiểu sư bá…”
Nghe nói tiểu sư bá nổi điên vì cơn cuồng bám của Miêu Miêu, lại không thể bùng nổ trước mặt cô bé, nên đã lén tạo áp lực với cha. Mà lần này cha trái lương tâm chấp thuận có lẽ đã bó tay chịu trói với Lôi Lôi …
“Cha có việc nhờ tỷ giúp đỡ thì sẽ đi vào khuôn khổ, tỷ có thể gặp được cơ hội này chính là vì có duyên thôi.” Lôi Lôi mở mắt ra, nhẹ cười, ngữ điệu già dặn hoàn toàn khác hẳn vẻ ngoài của mình. Lắc lắc đầu, ngữ điệu của Lôi Lôi nhẹ như gió thoảng mây trôi: “Không cần cảm ơn đệ, sau này còn phải nhờ tỷ giúp đỡ…”
Miêu Miêu cười như đóa hoa nở rộ, khuôn mặt vui mừng trắng mịn, hơi ửng hồng như tô son, cô bé vỗ ngực thề thốt: “Chỉ cần ta còn hữu dụng thì đệ cứ lên tiếng.”
Chà, cái này có nên gọi là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh?
******
Thiên Sắc bị Bình Sinh ‘kèm chặt’, vốn tưởng hắn có chuyện cần nói với nàng, nhưng không ngờ hắn lại đi xa như vậy, hắn mang theo nàng rời Tử Vi viên đằng vân giá vũ đến Đông Cực Yên sơn.
Đứng dưới chân núi, ngẩng đầu nhìn hoa hướng dương tràn ngập khắp núi đồi, Thiên Sắc cực kỳ kinh ngạc. Dưới ánh hoàng hôn, ánh sáng vàng kim như những vầng mặt trời nhỏ bé, trải nét dịu dàng lên khắp vùng hoang vu và lạnh giá, những thân cây quấn lấy nhau biến thành một nỗi quyến luyến trong dòng sinh mệnh dài vô tận.
Bất tri bất giác, thừa dịp Thiên Sắc còn đang kinh ngạc, Bình Sinh nheo đôi mắt dịu dàng lại, những ngón tay thuôn dài không báo trước mà quấn quanh vòng eo của nàng, kéo về phía mình. Thiên Sắc không kịp đề phòng bị hắn ôm vào trong lòng, nàng chỉ còn cách chống hai tay lên lồng ngực hắn.
Nhìn vào mắt nhau, sóng tình cuồn cuộn trào dâng trong đáy mắt.
“Đây là hoa hướng dương ta trồng cho nàng…” Vòng tay hắn siết chặt thắt lưng nàng, đôi tay nàng cũng được bọc trong bàn tay hắn, cẩn thận ve vuốt, kề đôi môi mỏng đến bên tai nàng, giọng nam trầm thấp khàn khàn hùng hậu. Sau đó, hắn nắm tay nàng đặt lên trái tim mình, dưới lòng bàn tay nàng xuyên qua các lớp áo trái tim hắn đập vững vàng trong lồng ngực, như muốn xuyên qua lòng bàn tay nàng, chấn động huyết mạch của nàng, cũng làm rung động tâm tư nàng: “Nàng có còn nhớ, lúc trước nàng đã may một bộ hỉ phục cho ta, còn ta cũng đã làm xong mũ phượng, chỉ chờ nàng về… Nàng đội mũ phượng, ta mặc áo cưới…”
Thiên Sắc lẳng lặng nhìn vào mắt hắn, không lên tiếng, nàng vươn tay nắm lấy bàn tay hắn áp lên gò má lành lạnh của mình. Nàng vô thức siết chặt tay hắn, nở nụ cười nhàn nhạt dịu dàng, sóng mắt long lanh vô hạn, một vài sợi tóc theo động tác cúi đầu của hắn rũ xuống vai phất phơ trên má phải của nàng nhồn nhột, như quyến luyến như triền miên.
“Có phải thấy ta rất xa lạ không?” Bình Sinh cười tự giễu, hắn khẽ thở dài, vòng tay càng siết chặt lấy nàng. Ngón tay khẽ khàng vuốt khuôn mặt nàng, trái tim không an phận đập điên cuồng trong lồng ngực. Đó là niềm vui mừng kích động, giống như một nửa trái tim đã mất đi từ lâu lắm rồi, nay đột nhiên quay về lấp đầy lồng ngực trống rỗng bấy lâu nay.
Đúng rồi, giờ có lẽ nàng vẫn còn nhớ Thanh Huyền, nếu không nàng sẽ không quan tâm Lôi Lôi đến vậy, mà từ trước tới giờ hắn chưa từng làm chuyện gì khiến nàng vui lòng… Chẳng biết lúc nàng nhìn Lôi Lôi, có phải đã xem Lôi Lôi thành Thanh Huyền…
Nghĩ thế, một nỗi chua xót tràn ngập lòng Bình Sinh.
Tiếng thở dài của hắn quá lâu và quá bùi ngùi, khiến lòng người sa sút, Thiên Sắc bỗng cảm thấy mình bị một thứ vô hình bao bọc lấy.
“Đồ ngốc, sao lại xa lạ chứ?” Nàng rũ mắt xuống không nhìn hắn, rèm mi dày mịn phủ bóng mờ trên khuôn mặt. Dung nhan của nàng nửa phủ ánh hoàng hôn, nửa phản chiếu ánh vàng kim của những đóa hướng dương, hai luồng sáng hòa vào nhau mang đến một cảm giác thoải mái lạ thường: “Chẳng phải chàng từng nói, bất luận chàng biến thành thế nào đều mãi mài là tiểu lang quân của ta?”
“Vậy tại sao lúc nào nàng cũng ngắm Lôi Lôi mà không nhìn ta lấy một cái?” Bình Sinh ôm chặt lấy nàng, giọng điệu chua lòe chua loét, hắn vùi mặt vào mái tóc đen huyền, khẽ khàng hít thở. Hắn tựa đầu vào gáy nàng, thưởng thức hương thơm thoang thoảng quen thuộc hắn từng nhớ nhung.
Thiên Sắc dở khóc dở cười với lời buộc tội của hắn, nàng lắc đầu định đẩy hắn ra: “Bình Sinh, chàng đường đường là Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi đại đế, sao lại tính toán chi li với con mình vậy?”
“Thế thì đã sao? Ta cũng là đàn ông!” Tính trẻ con và ngang bướng bị ẩn giấu hiếm hoi lắm mới xuất hiện, hắn cứ ôm chặt lấy nàng, kề tai nàng thì thầm. Sau đó cố tình cắn thùy tai nàng, ôm chặt thắt lưng kéo nàng vào lòng, không cho phép nàng giãy dụa: “Tại sao nàng cứ chăm chăm con trẻ mà lạnh nhạt với phu quân vậy nương tử? Sau này, nàng chỉ được ngủ với ta! Nếu Lôi Lôi còn bám lấy nàng, ta sẽ đưa nó tới học ở Câu Trần Thượng Cung, chưa đủ vạn năm thì không cho phép nó quay về!”
Dứt lời, Bình Sinh đã hạ quyết tâm tàn nhẫn, mặc kệ sau này Lôi Lôi có còn không biết tốt xấu bám chặt Thiên Sắc hay không, tóm lại hắn đã chịu đựng đủ rồi, hắn t