
Tác giả: Tắc Nhĩ
Ngày cập nhật: 02:48 22/12/2015
Lượt xem: 1343207
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/3207 lượt.
g phía sau mình đang phe phẩy cây quạt rất nhàn nhã, nét mặt tươi cười say mê như vạn năm không đổi.
Thanh Huyền không biết nam tử áo trắng này nhưng lại cảm thấy nụ cười đó rất quen thuộc. Cậu nhíu mày, cố gắng lục tìm ký ức mới nhớ nét cười này rất giống với người bán trà ven đường nọ!
Không chỉ vậy, trên đầu nam tử này còn có thứ gì đó lất phất lơ phơ, rất thu hút.
Thanh Huyền ngẩng đầu tập trung nhìn, bất chợt sợ tới mức lùi lại mấy bước!
Đó là một bộ da người, thậm chí đôi mắt vẫn còn chuyển động trên mặt, nhưng thân xác đã bị khoét sạch giống như một cái túi rỗng treo trên ngọn trúc, nhẹ nhàng bay theo gió khiến người ta sởn tóc gáy!
Trăng mờ gió thoảng, một nam tử áo trắng cười giả tạo, một bộ da người treo lủng lẳng trên đầu cành trúc, hai thứ quái dị hợp lại thành một cảnh tượng khiến người ta rợn tóc gáy. Lúc trước, dù Thanh Huyền đã từng tận mắt chứng kiến thụ yêu, hồn ma và quỷ sai ở rừng khóc đêm, nhưng nhìn thấy quang cảnh này cậu vẫn toát mồ hôi lạnh!
Nam tử áo trắng chính là người bán trà không có lòng tốt kia. Nếu như theo lời sư phụ, vậy chẳng phải gã là yêu hồ đã hóa thành người sao?
Thanh Huyền cũng không hiểu tại sao mình đi vào đây được, cậu vừa thấy khó hiểu vừa hoảng hốt, đưa mắt nhìn xung quanh cậu chợt phát hiện mình đang ở một nơi không chút ánh sáng, dường như có đường đi mà lại không có, mờ mịt tối tăm không thể nhìn rõ. Cố gắng bình tĩnh, cậu lại đưa mắt nhìn bộ da người đang phất phơ trong gió, đột nhiên nhớ tới lời đồn ban ngày nghe được trên đường thấy cực kỳ hoảng hốt. Cậu vươn tay chỉ vào nam tử áo trắng, giọng chắc nịch: “Ngươi là yêu hồ, ngươi dám giết hại con người!”
Nghe sư thúc mê cờ nói, yêu ma quỷ quái tu không phải là tiên thuật của đạo môn chính tông. Vì muốn trường sinh nên chúng thường chọn cách hút máu ăn thịt, nuốt linh hồn con người, tên hồ yêu này chắc cũng giống vậy!
Nam tử áo trắng nghe Thanh Huyền gọi gã là “Yêu hồ”, tức khắc thu lại bảy phần nụ cười chỉ giữ bộ mặt như cười như không hỏi: “Yêu hồ gì chứ? Ta là công tử hồ tộc – Hoa Vô Ngôn!” Soạt, gã đột ngột xếp quạt giấy lại, khuôn mặt thoáng hiện vẻ ôn hòa âm hiểm: “Tiểu quỷ nhà ngươi đừng có vu oan giá họa cho ta, ta giết hại con người bao giờ?”
Mấy hôm trước, gã nghe đồn ở xưởng nhuộm Triệu gia xuất hiện nữ la sát rất hung hãn. Gã đoán rằng hai thầy trò Thiên Sắc sẽ đến trấn nhuộm vải này, gã bèn tự xưng là pháp sư bắt quỷ đạo hạnh cao thâm, đến nhà người ta lừa ăn gạt uống, tiện tay bắt luôn nữ la sát kia để tích thêm công đức. Ai ngờ, đêm nay gã vất vả lắm mới tìm ra hành tung của nữ la sát, nhưng bất ngờ bị Thiên Sắc bắt mất hồn phách, giờ lỡ mất cơ hội, thật là năm nay gặp hạn mà.
Hiện giờ không biết đám người Triệu gia có trông coi thân thể của gã không, nếu bất cẩn bị nữ la sát hút máu kia cắn một phát, vậy thì toi đời rồi!
Nghĩ tới đây, thái dương Hoa Vô Ngôn chùn lại, ánh mắt cười ban đầu giờ thêm vài phần u oán.
Phải biết, nếu đám người làm ở Triệu gia không trông chừng cẩn thận để thân thể gã bị nữ la sát ăn, vậy thì gã phải mất thêm một trăm năm tu vi để tu bổ lại thân thể. Cứ như vậy, gã cách tiên đạo đâu chỉ một bước nhỏ, rõ ràng sẽ cách xa thăm thẳm!
Nếu biết như thế gã sẽ không động tới thằng quỷ nhỏ này!
Hoa Vô Ngôn vừa nhắc tới ‘Bắt hồn phách đi vào giấc mơ’, Thanh Huyền kinh ngạc tột cùng. Liên tưởng lại những chuyện lúc trước cậu lập tức hiểu ra.
Hóa ra lúc này cậu đang nằm mơ, sư phụ bắt hồn phách yêu hồ vào trong giấc mơ của cậu!
Trước kia từng nghe sư thúc mê đàn kể, sư phụ nhận được chân truyền của sư tôn, trong những thứ đó thần kỳ nhất là ‘Phép nhập mộng’ để bước vào giấc mơ của người khác. Thậm chí, phép đó còn có thể bắt hồn phách của người khác đi vào trong mơ. Lúc đó cậu nửa tin nửa ngờ, giờ mới xem như tận mắt chứng kiến bản lĩnh phi thường này, bất giác kích động hẳn, bèn thò nửa cái đầu ra khỏi lưng Thiên Sắc liên tục chớp mắt, làm mặt quỷ với Hoa Vô Ngôn.
“Hoa Vô Ngôn, ta không muốn nghe ngươi nhiều lời nhảm nhí.” Thiên Sắc nghiêm mặt lạnh lùng, khóe mắt hơi nhếch bắn ra tia sáng lạnh dọa người, nàng mất kiên nhẫn đuổi khách: “Ngươi cút xéo được rồi.”
Tục ngữ có câu, mời thần dễ dàng, tiễn thần gian nan, lại không ngờ lời này rất chính xác với kẻ mặt dày khó chơi – Hoa Vô Ngôn.
“Làm tổn hao tu vi của tiểu sinh, Thiên Sắc cô nương thấy áy náy nhưng không biết phải giải thích thế nào, nên giờ mới vội vã đuổi tiểu sinh đi phải không?” Gã cố tình không để ý Thanh Huyền làm mặt quỷ, xuyên tạc ý của Thiên Sắc, phe phẩy chiếc quạt xếp một cách thong dong, tao nhã. Cơn gió lướt qua bộ y phục trắng muốt không nhiễm bụi trần cũng tạo nên chút hiệu ứng phóng khoáng, thoát trần: “Cô nương đừng quá bận tâm, chẳng qua chỉ có mười năm tu vi thôi, nhằm nhò gì đâu, chỉ cần cô nương hiểu tấm lòng của tiểu sinh là đủ rồi. Dù rằng tiên – yêu không đội trời chung, nhưng tiểu sinh vẫn luôn khao khát phi thăng thành tiên, được thoát khỏi yêu thân yêu tịch, không biế