Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thê Nô

Thê Nô

Tác giả: Cổ Linh

Ngày cập nhật: 02:49 22/12/2015

Lượt xem: 134804

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/804 lượt.

c giận, chị cũng biết chị cả chính là người như vậy mà! Được rồi, hỏi xem ba mẹ khi nào muốn gặp bạn trai của chị mới là điều quan trọng bây giờ đấy!
Vân Điệp nhìn ba, Cảnh Giới Khiên hơi suy nghĩ, sau đó nói:
– Ngày mai được không?
– Để con đi nói với anh ấy.
Vân Điệp nói xong thì đi gọi điện thoại, tiếng chuông vừa vang lên liền có người nghe máy.
– Alo.
– Vu Kiệt, em là Tiểu Điệp.
Vân Điệp nhìn ba mẹ.
– Là thế này, ba mẹ em muốn gặp anh…sáng ngày mai…mấy giờ ạ… – Cô dùng ánh mắt hỏi bọn họ.
Viên Loan Anh liền nói 9 giờ.
– 9 giờ….
– Đi gọi anh?
– Vì sao? Anh phải thức đêm sao…Được rồi! Được rồi! Vậy thì 8 giờ 30, em sẽ đi gọi anh rồi sẵn làm bữa sáng cho anh luôn… – Cô đột nhiên bật cười.
– Không sao! 8 giờ 59 phút, ra khỏi cửa là được rồi!
Nghe vậy, mọi người đều kinh ngạc.
– Được. Bye bye, đừng ngủ quá trễ nhé!
Vân Điệp vừa mới cúp điện thoại xong, Cảnh Thụy Võ liền vội vàng hỏi:
– Chị hai, vì sao 8 giờ 59 phút ra cửa là được?
– Á? Thế chị chưa có nói sao? – Vân Điệp vỗ vỗ cái trán.
– Haiz! Chị hình như thật sự quên chưa nói.
– Chị hai!
Vân Điệp đột nhiên cười nói:
– Bởi vì anh ấy ở sát vách nhà mình mà.
***
– Tiểu Điệp, em tin tưởng anh không?
Vu Kiệt đột nhiên chặn lại Vân Điệp đang muốn mở cửa, hỏi. Vân Điệp kinh ngạc nhìn anh.
– Đương nhiên là tin tưởng rồi!
– Không có gì nghi ngờ?
Vân Điệp càng hoài nghi nghiêng đầu.
– Không có gì nghi ngờ cả!
– Tốt.
Vu Kiệt gật gật đầu, rồi sau đó đem tay của mình khoát lên vai Vân Điệp.
– Vậy em phải đồng ý với anh, khi anh và ba em nói chuyện cho dù có tình huống gì xảy ra đi chăng nữa, em cũng không thể nói xen vào, được không?
Vân Điệp bất an mở miệng:
– Anh…anh vì sao lại nói như vậy?
– Không được hỏi nhiều. – Vu Kiệt sắc mặt trầm xuống.
– Em chỉ cần tin anh, Tiểu Điệp, tất cả đều giao cho anh, anh nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt, xin em như thế nào cũng không được mở miệng, được chứ?
Vân Điệp cắn cắn môi dưới chăm chú nhìn anh, lúc lâu sau…
– Được, em đồng ý với anh đem tất cả đều giao cho anh.
Vu Kiệt thỏa mãn nở nụ cười vui vẻ.
– Cám ơn. – Anh nói xong, liền hôn một cái trên môi cô.
– Được, bây giờ, chúng ta đi vào để chiến đấu thôi!
Ngoại trừ Cảnh Vân Nghê ra ngoài lúc 7 giờ để tham gia hoạt động xã đoàn, còn lại tất cả người nhà họ Cảnh đều đang bày ra bộ dáng như gặp phải kẻ địch, trong tinh thần sẵn sàng chiến đấu.
Vu Kiệt chính là tại thời khắc không khí khẩn trương như thế này bước vào nhà cô nhưng anh vẫn thoải mái nhàn nhã như không, ôm Vân Điệp đi đến trước mặt Cảnh Giới Khiên.
– Vu Kiệt. – Anh tự giới thiệu đồng thời vươn tay ra.
Cảnh Giới Khiên nhíu mày đánh giá người con trai cà lơ phất phơ trước mặt mình.
Tuy rằng đã tẩy đi đầu tóc như đuôi chim công, nhưng đối với Cảnh Giới Khiên, đầu tóc dài của anh thì đầy sự lưu manh.
Khuyên tai hình đầu lâu cùng chiếc vòng cổ quỷ dị không hề đứng đắn, chiếc áo khoác rộng rãi lỗi thời thì dán đầy huy chương trẻ con, sắc màu vàng nhạt thêu thương hiệu “HATEME”, bên dưới vẫn giống như trước là chiếc quần bò năng động chẳng qua là được đổi thành màu nâu.
Ông hoàn toàn không nhìn đến khuôn mặt đẹp trai tuấn tú của Vu Kiệt, ánh mắt thông minh sâu sắc cùng khí chất nhã nhặn hào phóng của anh.
Đương nhiên cũng đã quên mất câu nói “nhìn người thì không thể dựa vào bề ngoài” của mình, trong lòng Cảnh Giới Khiên lập tức không hề đánh giá cao anh nhưng vì phải duy trì hình tượng của mình, ông vẫn là miễn cưỡng bắt tay với Vu Kiệt.
– Ngồi. – Lời nói cũng là miễn cưỡng thốt ra.
– Cám ơn. – Vu Kiệt không chút khách khí lôi kéo Vân Điệp ngồi xuống ở bên cạnh anh.
Cảnh Giới Khiên được Viên Loan Anh âm thầm an ủi xong mới cố gắng áp chế cơn tức giận, hít mấy hơi thật sâu, ông mới chắc chắn rằng mình sẽ không bất tri bất giác nói ra lời đuổi người.
– Vân Điệp nói cậu là người nước Mỹ.
– Ba già cháu là người Mỹ còn mẹ già là người Đài Loan. – Vu Kiệt thản nhiên trả lời.
Ba già? Mẹ già? Ăn nói thật là không có giáo dục!
– Cậu đến Đài Loan làm cái gì?
– Đến nhìn. – Anh vẫn bày ra bộ dáng “tùy tiện”.
Cảnh Giới Khiên không khỏi nhăn mày lại.
– Dự tính ở lại đây bao lâu?
– Nửa năm đến một năm.
– Cậu học ở trường đại học T? – Cảnh Giới Khiên thắc mắc hỏi.
– Vâng.
– Vân Điệp nói cậu giúp nó học thêm? – Ông nghiêm túc hỏi.
– Vâng.
Cảnh Giới Khiên nhíu mày càng ngày càng sâu.
– Cậu giúp nó học thêm đã bao lâu rồi?
– Lúc học kỳ này mới bắt đầu.
Cảnh Giới Khiên rốt cuộc cũng không nhịn được việc Vu Kiệt ăn nói cộc lốc, nhịn không được lớn tiếng nói.
– Cậu giúp nó học thêm rốt cuộc có mục đích gì?
– Ba, anh ấy…
Vu Kiệt cầm cánh tay của Vân Điệp, ngăn cản cô mở miệng.
Chờ Viên Loan Anh an ủi Cảnh Giới Khiên đang tức giận xong, anh mới bình tĩnh nói.
– Các người đã không có ai quan tâm đến cô ấy, tôi tự nhiên muốn đứng ra chăm sóc cho cô ấy.
– Không…
Vu Kiệt lại cầm lấy cánh tay của cô, Vân Điệp đành cắn răng nhịn x


pacman, rainbows, and roller s