Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thê Nô

Thê Nô

Tác giả: Cổ Linh

Ngày cập nhật: 02:49 22/12/2015

Lượt xem: 134813

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/813 lượt.

òn có hai người anh đấy thôi!
– Anh cả của anh đã có vị hôn thê nhưng mà anh ấy không muốn kết hôn trước 35 tuổi, giống như là anh ấy không xác định có muốn cưới vị hôn thê hiện tại này hay không vậy. – Vu Kiệt nhún nhún vai.
– Anh cũng không biết rõ, bất quá, vị hôn thê của anh ấy giống như cũng không muốn cưới sớm…hoặc căn bản là không muốn sinh con. Mà anh hai của anh thì có một đống bạn gái, chính là không có một ai có thể làm cho anh ấy dừng lại.
Anh cười đểu đem mặt sát lại.
– Anh nghĩ, em sẽ không phản đối việc giúp anh sinh ra một cục cưng trắng trẻo mập mạp chứ?
Vân Điệp cúi đầu càng thấp, cô mơ mơ hồ hồ lẩm bẩm vài câu.
Vu Kiệt cười đến thật hài lòng.
– Anh chỉ biết em là một hiền thê lương mẫu tiêu chuẩn.
Anh nói xong, đồng thời ánh mắt dâm tà dừng lại ở cổ áo ngủ của cô, hai tay cũng giơ ra.
– Anh nghĩ, đêm nay chúng ta nên giải thích kỹ càng và tỉ mỉ một chút, rốt cuộc tinh trùng và trứng kết hợp với nhau như thế nào…






Hiến Vật Quý
Bích Khang Sơn là khu dân cư cao cấp ở Boston, nhưng nó lại thuộc quyền sở hữu của gia tộc Âu Bách Lai Ân.
Trên đường lên dốc và xuống dốc, cô thấy được thác nước cùng vô số đá cuội, còn có lâu đài cổ kính với kiến trúc của thế kỉ 18, 19.
Cửa lớn được làm bằng đồng, cửa nhỏ thì được làm bằng thủy tinh, trước sân có vườn hoa lịch sự tao nhã cùng vòi phun nước đủ màu, nhưng đặc biệt nhất vẫn là khu rừng ở phía sau.
Nhà của Vu Kiệt làm cho Vân Điệp ấn tượng sâu sắc ở ba điều.
Vân Điệp trợn mắt há hốc mồm nhìn ba của Vu Kiệt đang không ngừng rống to nói lớn.
Vu Kiệt thì giống như không có việc gì…không, anh chẳng phải giống như không có việc gì mà anh giống như còn thật cố gắng thêm dầu vào lửa, giống như muốn nhìn thử có thể làm cho cơn giận của ba mình đạt đến mức nào.
Mà mẹ của anh mới thật là giống như không có việc gì, bà nhún nhún vai, nói:
– Lại vậy nữa rồi!
Hai người anh của Vu Kiệt càng tuyệt hơn, bọn họ căn bản làm như không thấy gì, cùng cô nói chuyện, hỏi một chút việc, cùng lắm chính là lúc ba mình rống quá to cũng sẽ nói chuyện to theo, bởi vì sợ cô nghe không thấy.
Mẹ của Vu Kiệt là Vu Đình, nhìn thấy Vân Điệp đang bất an. Vì thế, vỗ vỗ tay của cô nhằm an ủi.
– Không cần để ý, quen rồi là tốt thôi. Lúc Jamie 7 tuổi, hai cha con họ bắt đầu giống như chó với mèo, vừa nhìn thấy nhau liền ầm ỹ không ngừng.
Quen rồi là tốt?
Trời ạ! Nếu thêm vài lần nữa, cho dù lá gan của cô không bị sao thì lỗ tai của cô cũng sẽ bị điếc mất!
Bất quá, cô cũng chỉ có thể tập thành thói quen, bởi vì vài ngày sau, Vân Điệp phát hiện ra bọn họ lúc nào cũng sẽ cãi nhau, dù sao chỉ cần nghe thấy tiếng rống của ba anh liền biết hai ba con lại chạm mặt.
Vu Kiệt về nhà đến ngày thứ 3 liền nhịn không được muốn “hiến vật quý”…là tài nghệ nấu ăn của Vân Điệp.
Lúc mới bắt đầu, mọi người đều trừng mắt nhìn bàn thức ăn tinh xảo trước mặt, biểu hiện thái độ thực khách khí, nhưng mà Vân Điệp vẫn nhìn ra được sự do dự trong mắt mọi người.
Sau đó, khi mọi người miễn cưỡng ăn xong một miếng thứ nhất, đột nhiên toàn bộ mọi người đều thật ăn ý mà cùng nhau biểu diễn cho Vân Điệp biết như thế nào là “tướng heo ăn”.
Vân Điệp chỉ có thể ngơ ngác nhìn mọi người đang ăn mặc chỉnh tề, lịch sự mà lại tranh với nhau thịt kho tàu, sườn xào chua ngọt.
Craig còn khoa trương hơn, đem mấy miếng cuối cùng gắp hết vào trong chén, làm cho mọi người đồng loạt lên tiếng kháng nghị còn nhất trí ra tay phạt đánh.
Nếu không có Vu Kiệt biết trước được tình huống, nên đã gắp cho Vân Điệp thật nhiều đồ ăn, nói không chừng Vân Điệp ngay cả một miếng cũng không có mà ăn.
Thật khoa trương mà, cuối cùng đến cả canh rau cũng hết sạch!
Vân Điệp một bên từ từ ăn thức ăn trong chén của mình, một bên dò xét mọi người đang ôm bụng cười thỏa mãn. Vu Kiệt thì cực kì đắc ý, không nhịn được lên tiếng chê cười:
– Nhìn tướng ăn của mọi người, người không biết còn tưởng mọi người bị bỏ đói ba ngày ba đêm!
– Không có biện pháp, chưa bao giờ biết đến món Trung Quốc, đã thế còn ăn quá ngon như vậy. – Anh cả Johnson của Vu Kiệt lên tiếng tán thưởng.
Bỗng nhiên, ánh mắt trách móc của mọi người đồng loạt bay về phía Vu Đình, làm cho bà không khỏi co rúm người lại một chút.
Vân Điệp đột nhiên nhớ đến lời Vu Kiệt từng có nói qua mẹ của anh không biết làm việc nhà, lập tức hiểu được ánh mắt trách móc của mọi người là do đâu.
Để giúp Vu Đình giải vây, cô vội mở miệng hỏi:
– Nước Mỹ không phải cũng có rất nhiều nhà hàng Trung Quốc sao?
Mọi người nhìn nhau liếc mắt dò xét một cái, Vu Kiệt liền lên tiếng, anh “giải thích” thật sự rất đơn giản.
– Lần sau mang em đi ăn, em liền sẽ hiểu được.
Craig lấy giấy ăn lau miệng.
– Jamie, anh hy vọng em có thể nói cho anh biết, không phải mỗi ngày em đều ăn như vậy chứ? – Anh ghen tị nói.
– Đương nhiên không phải.
Vu Kiệt nhàn nhã nói:
– Mỗi bữa, cô ấy đều sẽ nấu những món khác nhau, làm sao có thể ngày n