
Tác giả: Cổ Linh
Ngày cập nhật: 02:49 22/12/2015
Lượt xem: 134817
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/817 lượt.
ơ bản là có thể, nhưng không có gì đặc biệt cho lắm nên không thể cùng những công ty khác cạnh tranh được. Nếu anh đồng ý thì đem kế hoạch ấy qua đây, tôi giúp anh chỉnh sửa lại một chút, sau đó anh nhìn lại khả năng của công ty mình có khả năng làm theo bản chỉnh sửa này hay không. Nếu có thể thì anh đem kế hoạch mà tôi đã chỉnh sửa đưa đến Moughfire thay bản kế hoạch cũ.
– Thật tốt quá.
Cảnh Thụy Văn cực kỳ vui mừng kêu lên.
– Ngày mai, tôi sẽ đem đến cho cậu.
– Được, vậy…
– Vu Kiệt, mỳ có thể ăn rồi!
– Nghe thấy không? Vợ kêu tôi ra ăn cơm, tôi phải đi hưởng thụ đây.
– Cảm ơn, Vu Kiệt. – Cảnh Thụy Văn chân thành nói.
– Không cần khách khí, bye.
Vân Điệp đem hai bát mỳ để ở trên bàn cơm, hỏi:
– Hai anh nói chuyện gì mà lâu như vậy?
– Không có gì. – Vu Kiệt ngồi xuống cầm lấy đôi đũa.
– Tiểu Điệp, về sau không cần đi xe buýt nữa, anh đưa đón em đi học là được rồi.
Vân Điệp cũng ngồi xuống theo.
– Vì sao? Nếu làm như vậy, buổi sáng anh phải cùng em dậy sớm đi học, như vậy không phải sẽ rất mệt sao?
– Anh chính là thích đưa em đến trường rồi lại chở em về nhà đấy!
Vân Điệp nghi ngờ nhìn anh một lúc lâu, rồi sau đó nhún nhún vai.
– Quên đi, tùy anh vậy!
– Buổi sáng nhớ gọi anh dậy nhé!
– Biết rồi.
Muốn nửa đường cướp người?
Hừ! Không có cửa đâu!
Ra Chiêu Thất Bại.
Bởi vì thành tích học tập của Vân Điệp đã vượt xa những bạn cùng lớp, hơn nữa “thân phận” của cô có hơi đặc thù, cho nên, học kì sau, cô liền được chuyển đến “lớp giỏi”.
Cái gọi là lớp giỏi, đại khái chia ra hai loại học sinh.
Một loại là dựa trên kiến thức trung học phổ thông mà có được thành tích học tập giỏi.
Loại còn lại là có gia thế bối cảnh. Ví dụ như con ông cháu cha, con của tổng giám đốc công ty lớn hay con của cổ đông nào đó trong trường học.
Hai cô một bên lau một bên nói chuyện phiếm rất thoải mái, vui vẻ.
– Này, Cảnh Vân Điệp. Nghe nói cậu có phương pháp học bài rất đặc biệt, nói nghe chút coi!
Vân Điệp quay đầu nhìn lại, là Mã Phù Dung cùng Lưu San San học lớp một, người nói chuyện là Mã Phù Dung.
– Không phải đâu! Là do phương pháp dạy thêm của thầy giáo tớ có chút đặc biệt.
– Đúng vậy! Nghe nói bạn trai của cậu cũng chính là thầy giáo dạy thêm. – Lưu San San nghiêng đầu đánh giá Vân Điệp từ trên xuống dưới.
– Không sai! Học thêm kiêm yêu đương, thật vui đúng không?
Mặt của Vân Điệp lập tức đỏ lên, vội vàng kéo cổ áo lên cao.
– Quá chậm! Tất cả đều thấy hết rồi. – Lưu San San cười nhạo nói.
Mã Phù Dung cũng nói.
– Khỏi che, mọi người ai chẳng có!
Vân Điệp cúi đầu xuống, đem tầm mắt quay lại cửa sổ, nhưng hai cô, một người lại một người bước lại gần.
– Nếu là hiệu quả từ việc học thêm, vậy cậu dẫn anh ấy đến đây chia sẻ với mọi người một chút đi!
– Sao? – Vân Điệp ngạc nhiên quay đầu lại.
– Chia sẻ?
– Đúng vậy! Ba tớ nói, nếu như tớ không thi đậu đại học sẽ đưa tớ đi nước Anh, ở tại ký túc xá của tu viện, tớ nhất định sẽ bị nghẹn đến chết mất! – Mã Phù Dung khoa trương hoa chân múa tay.
– Vì vậy, cậu cũng dẫn anh ấy đến đây giúp mọi người học thêm đi! Hắn muốn tiền hay tình đều có thể, muốn ăn thịt cũng được!
Bỗng nhiên, Vân Điệp thật hối hận vì đã để cho Vu Kiệt đem cô đi pub, karaoke, đánh bi da, nhảy khiêu vũ.
Cô ở những nơi đó mà học được những câu không đứng đắn.
Lúc mới bắt đầu thì còn cảm thấy thú vị nhưng là hiện tại, cô hi vọng một chữ cô nghe cũng không hiểu.
– Nhưng…nhưng mà anh ấy rất bận.
– Không sao. – Lưu San San vỗ vỗ vai của cô.
– Chúng tớ với cậu sẽ cùng nhau học thêm.
Như vậy là muốn cùng nhau học giáo dục sức khỏe sao?
– Nhưng mà…
Vân Điệp càng nghĩ càng loạn.
Mã Phù Dung thấy thế sắc mặt liền trầm xuống.
– Này! Cậu mà không đồng ý thì chính là không nể mặt đấy?
Vân Điệp vội vàng lắc đầu.
– Nhưng mà…mà anh ấy chưa chắc đã đồng ý đâu!
– Tớ mới không tin! Cho ăn thịt mà anh ta cũng không cần chắc?
Vân Điệp hoàn toàn không biết phải làm như thế nào mới ổn.
– Nhưng anh ấy…anh ấy…
Diệp Lan thật sự không nhìn nổi nữa, vì thế mở miệng nói:
– Các cậu không nên ép buộc cậu ấy như vậy chứ! Có bản lĩnh thì trực tiếp đi tìm bạn trai của Vân Điệp để hỏi đi, đến tìm cố ấy làm gì!
– Này! Cậu thật to gan mà! – Lưu San San liếc mắt nhìn cô.
– Không tìm đến cậu gây phiền toái thì cậu nên vui vẻ mới đúng, còn dám quản mấy chuyện này của chúng tớ!
Lớp trưởng đứng nhìn nửa ngày, rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, chạy đến bênh vực kẻ yếu.
– Nếu các cậu thật sự muốn học thêm, vậy thì đến tìm ba mẹ của các cậu đi! Bọn họ có nhiều tiền như vậy chắc chắn sẽ tìm được cho các cậu thầy cô giáo dạy thêm giỏi nhất!
Mã Phù Dung cùng Lưu San San nhìn thấy mọi người trong lớp ba đang chậm rãi tụ tập lại đây, giống như muốn làm chỗ dựa cho Vân Điệp vậy.
Các cô trộm liếc mắt trao đổi ý kiến. Hai người liền cực kì ăn ý mà đồng thời tiến lên một bước, vẫn giữ lại thái độ kiêu ngạ