Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thê Nô

Thê Nô

Tác giả: Cổ Linh

Ngày cập nhật: 02:49 22/12/2015

Lượt xem: 134815

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/815 lượt.

ào cũng ăn giống như thế này được? Đương nhiên, nếu có món ăn nào cực kỳ ngon, em sẽ yêu cầu cô ấy làm lại lần nữa.
Tám ánh mắt cực kì bất mãn đồng thời dừng lại ở trên người anh.
– Hơn nữa, bữa sáng thì có kiểu bữa sáng, bữa ăn chính thì có kiểu của bữa ăn chính, còn có điểm tâm cùng bữa ăn khuya…
Tám ánh mắt thăng cấp thành tức giận.
– Cô ấy làm điểm tâm ngon đến nỗi khiến cho người ta ăn mà thiếu chút nữa nuốt luôn cả đầu lưỡi…
Tám ánh mắt lợi hại rốt cuộc biến thành mũi nhọn giết người.
– Chẳng những cơm Trung, cô ấy ngay cả cơm Tây, đồ ăn Nhật, Ấn Độ…
Vu Kiệt đột nhiên nhảy dựng lên chạy nhanh ra khỏi nhà ăn, Vân Điệp cứng họng nhìn nam nữ già trẻ 4 người, hai tay cầm thìa, đũa, bát, chén gì gì đó, một đường đuổi giết chạy theo ra ngoài, nhưng mới đến nửa đường thì những vật trong tay liền nhất loạt bay vụt đi.
Người giúp việc giống như không có việc gì tiến lên dọn dẹp, còn không quên an ủi Vân Điệp vài câu.
– Đừng lo, trước kia bọn họ cũng thường như vậy, quen thì tốt rồi.
Ông trời, lại là quen thì tốt rồi?!
Ở nhà mình an phận hai, ba ngày sau, Vu Kiệt liền quyết định mang Vân Điệp đi du lịch Boston.
Quyết định này đương nhiên khiến cho không ít lời kháng nghị cùng bất mãn, bởi vì nếu như thế này, Vân Điệp sẽ không nấu cơm cho bọn họ nữa.
Bất quá, ít nhất bữa cơm tối của đêm giao thừa năm nay…
ha ha ha, ăn ngon! Ăn ngon!
***
Boston là thủ phủ đồng thời là thành phố lớn nhất của bang Massachussetts, là một trong những thành phố cổ và giàu nhất nước Mỹ.
Là thành phố có nhiều công ty kinh tế, công ty bảo hiểm, tập đoàn chính phủ giúp cho nơi đây trở thành trung tâm thương mại lớn.
Về phương diện khác, ở đây vẫn có thể thấy được những kiến trúc cổ của thời đại dân quốc, vì vậy, Boston còn được gọi là “Athen Bắc Mĩ”.
Trừ bỏ thương mại, Boston còn nổi tiếng về nền văn hóa và nghệ thuật.
Hai trường nổi tiếng trên thế giới là đại học Havard và học viện Massachusetts đều ở trong khu vực của Boston Cambridge.
Còn có những nhà văn, nhà thơ, họa sĩ nổi tiếng ở Mỹ cũng đều từng ở một thời gian tại Boston, bởi vậy mới nói Boston là nơi tập trung nhân tài.
Vu Kiệt nói, cứ hai năm là anh ấy lại trở về học viện Massachusetts nhìn qua một chút.
Anh so với anh cả Vũ còn “vĩ đại vô tư” hơn, anh cả Vũ quá tam ba bận mới về nhà, còn anh, vừa khéo gấp đôi, khoảng ba tháng mới chịu về nhà.
Hai người thong thả đi du lịch tại những địa điểm nổi tiếng của bốn khu vực Boston, dự tính là ở kỳ nghỉ đông ngắn ngủi này sẽ cố gắng đi hết tất cả mọi nơi và đem ký ức ấy in sâu vào trong đầu.
Vân Điệp từng một lần gặp qua vị hôn thê của Johnson.
Cô ấy là một người con gái xinh đẹp nhưng rất kiêu ngạo, luôn tự cho mình là đúng, Vân Điệp cảm giác được cô ấy không hề xem cô vào trong mắt.
Bất quá, Vu Kiệt lại nói.
– Quan tâm đến cô ta làm cái gì? Ba già, mẹ già, còn có anh cả, anh hai đều thích em đến chết đi được, như thế còn chưa đủ sao?
Nói thích đến chết tựa hồ còn chưa giống lắm, bởi vì vào đêm giao thừa lúc mọi người ngồi xuống bàn tiệc đầy món ăn do chính cô làm, thì bọn họ đồng thời nhìn về phía cô bằng ánh mắt sùng bái kính phục.
Đặc biệt là lúc Vân Điệp cực kì xấu hổ nói cho Vu Đình biết, sau khi kết hôn, cô nguyện ý vì Vu Kiệt mà sinh con.
Vẻ mặt kích động cảm kích của Vu Đình thiếu chút nữa làm cho cô tưởng rằng bà sẽ quỳ xuống lạy cô một lạy vậy!
Khoảnh khắc khi hai người ngồi trên máy bay, Vân Điệp bỗng nhiên nghĩ đến, lúc mới bắt đầu là cực kì bất an và khẩn trương, không nghĩ tới lúc kết thúc lại làm cho cô luyến tiếc cùng sinh ra sự cảm thán lớn đến vậy.
Đó là, ở trong mắt của ba cô, cô chẳng qua là một đứa ngu ngốc vô dụng, chỉ làm cho bọn họ cảm thấy nhục nhã.
Nhưng ở trong mắt người nhà Vu Kiệt, thì cô lại giống như một thiên thần.
Giống như lời ba của Vu Kiệt từng nói.
– Chỉ có thiên thần mới có thể làm ra đồ ăn ngon như vậy!
Những người còn lại vừa đều gật đầu đồng ý, vừa tranh thủ giành giật thức ăn, làm cho ba của Vu Kiệt tức giận không thôi.
Bởi vì lúc ông ấy nói chuyện, không để ý nên đã bị mọi người ăn hết sạch hai dĩa thức ăn.
Vân Điệp không tự giác vụng trộm nở nụ cười.
– Em cười cái gì?
Vân Điệp tựa đầu vào vai Vu Kiệt nói.
– Không có gì, chỉ là thấy ba của anh thật đáng yêu.
Vu Kiệt hừ hừ.
– Rốt cuộc hai người mỗi khi gặp mặt đều cãi nhau chuyện gì vậy? Sẽ không phải là mỗi lần đều phê bình cách ăn mặc của anh chứ?
– Anh đã nói rồi, ông ấy muốn anh vào công ty ông làm việc.
– Vậy công ty của anh thì làm sao bây giờ? Anh sẽ không dễ dàng từ bỏ công ty của mình như thế chứ? – Vân Điệp nhíu mày quan tâm hỏi.
– Sát nhập vào tổng công ty của ông ấy!
– Tổng công ty?
Vân Điệp ngẩng đầu nhìn anh.
– Công ty của ông ấy rất lớn sao?
Vu Kiệt cúi đầu xuống nhìn cô.
– Tổng công ty tài chính kinh tế Moughfire.
– Moughfire?
Vân Điệp không hiểu hỏi:
– Chưa từng nghe qua, nhưng sát nhập công ty thì em đã từng nghe qua rồi. Công ty ấy rất nổi tiếng sao?
Vu Kiệt