Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thích

Thích

Tác giả: Cảnh Hành

Ngày cập nhật: 04:15 22/12/2015

Lượt xem: 134648

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/648 lượt.

—————————————–
“Đến rồi” Thích chỉa chỉa tòa nhà trắng phía trước.
Xuống xe đi được vài bước, cô đột nhiên quay đầu lại.
Lý Kiều hướng cô khoát tay, ý bảo cô đi mau, cô lại một bước chạy về.
“Cho ông một câu đố.”. Cô cười đến thần bí, “Đây là bao nhiêu?”
Cô giơ bốn ngón
“Four”. Lý Kiều đáp.
“Vậy còn thế này?”. Cô gấp khúc bốn ngón lại.
Lý Kiều sửng sốt một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu buông tha.
“Ngốc, là wonderful (loan four)! (*)” Thích thực hiện được âm mưu cười to.
“Diệp Thích, cháu thật nhàm chán!” Lý Kiều nhịn không được cười mắng, “Đi mau, muộn học rồi!”
Thích xoay người chạy đi, đắc ý cười suốt một đường.
Muộn thì sao chứ?
——chỉ cần hắn nở nụ cười là tốt rồi.






Bởi vì tôi đẹp
Mặt trời ngả về tây.
Bên trái lớp học nhạc là một tòa nhà đã có hơn hai trăm năm tuổi, ánh nắng chiều tà chiếu lên bức tường loang lổ, mang một loại đau thương mất mát.
Cô kì thật không thích loại kiến trúc cổ xưa này, đỉnh Gothic dài nhọn, màu sắc đã cũ kĩ nhưng đường nét điêu khắc vẫn rõ ràng như vậy, cỡ nào đồ sộ uy nghiêm, luôn toát ra một cảm giác trầm trọng.
Vừa thu hồi tầm mắt, một thứ chất lỏng lạnh lẽo đột nhiên ập tới.
——————————————-
Đi được vài bước, chợt nghe tiếng cười trầm thấp êm tai vang đến.
Thích ngẩng đầu, thấy Lý Kiều đang khoanh tay đứng dựa vào xe, tư thế nhàn nhã, bộ dáng như vừa xem một vở kịch hoàn hảo.
“Như vậy mới ra dáng là con gái của Diệp Thính Phong”, hắn chậc chậc khen ngợi, “Thân thủ không tồi, bảo đao chưa lão”
Thích trừng mắt: “Ông có phải già rồi hóa ngốc không, cái gì mà ‘bảo đao chưa lão’, dùng loạn thành ngữ”
“Cháu không phải lúc năm tuổi đã bắt đầu luyện không thủ đạo sao, tôi nghĩ nếu cứ theo trình độ nhàn hạ của cháu, hiện tại đã không được như vậy”. Lý Kiều cười trêu tức.
Hắn còn nhớ rõ có một lần ở trong hoa viên Diệp gia nhìn thấy cô, bị Diệp Thính Phong nhìn chằm chằm kiểm tra huấn luyện, thân hình nhỏ bé mặc phục trang luyện võ rộng thùng thình, hắc hắc ha ha đá chân tung quyền, hé ra một khuôn mặt nhăn nhó khổ sở như đang chịu đựng việc gì đó, biểu tình của cô, làm cho hắn lúc nhớ lại đều cảm thấy buồn cười.
“Hứ. Xem tôi đây” Thích tức giận liếc mắt hắn.
Tuy rằng rõ ràng chiếm thế thượng phong, nhưng sau một hồi hỗn chiến, buộc tóc bị buông lỏng, rối bời, bộ đồng phục áo khoác cùng áo sơ mi chật vật có thấm một mảng nước lớn, cô lúc này, giống một tiểu sư tử táo bạo.
Gió lạnh thổi tới, cô nhịn không được ắt xì một cái.
“Lên xe đi” Lý Kiều buồn cười nhìn cô, kéo mở của xe.
“Nói nghe một chút”, hắn vẫn như cũ thay cô thắt dây an toàn, “Người ta vì sao lại phiền toái cháu vậy?”
“Bởi vì tôi đẹp ”, ngắn gọn ném ra một câu, Thích sắc mặt không thay đổi.
Lý Kiều ức chế không được cười ra tiếng———-hắn thật đúng là chịu thua cô.
“Tôi càng ngày càng phát hiện, hồng nhan họa thủy không chỉ mang phiền toái đến cho đàn ông”, Thích trịnh trọng thở dài tuyên bố, “Kì thật là càng mang đến phiền phức cho bản thân. Lại nói trong lịch sử Trung Quốc từng đề cập đến vị quan Ngô Tam Quế đã nổi giận vì hồng nhan, hắn muốn giận là do định lực của hắn không đủ thôi, liên quan gì đến phụ nữ. Cho nên trên sách mới nói, ‘ngàn ưu gây chuyện, giai nhân trần tục khởi’ ” (Ý là mọi chuyện phiền toái xảy ra đều bắt nguồn từ người đẹp)
“Cháu hiểu biết rất nhiều”. Lý Kiều dở khóc dở cười .
“Đừng nói nữa, ngày trước bị ông nội với bà nội bắt mỗi ngày phải đọc thuộc một bài thơ, quả thực cực kì bi thảm”. Cô buồn bực nói thầm, cúi đầu ngửi thấy trên người có hương vị của ga, “Tôi chán ghét IRN-BRU (*), màu sắc biến thái, hương vị cũng kì quái.”
“À, vậy lần tới nhớ nói các cô ấy hắt sữa, vừa làm trắng mặt, lại còn dưỡng da”.
“Này,” Thích hung tợn trừng hắn, “Ông thấy chết mà không cứu chưa tính tội, còn nói móc tôi.”
Lý Kiều mỉm cười: “Tôi vừa rồi còn đang lo có nên cứu các cô gái kia hay không.”
“Nam sinh kia thế nào?” hắn lại hỏi.
“Sao ông biết là vì nam sinh?” Thích có chút giật mình nhìn hắn.
“Ngày trước cũng có nữ sinh vì tôi mà đánh nhau mà”
Thích nghe vậy huých hắn một cái, tức giận: “Là William, cậu ta so với ông đẹp trai hơn nhiều”.
Lý Kiều trong mũi phát ra tiếng hừ nhẹ thay câu trả lời.
“Đúng rồi,” Thích bỗng nhiên phát hiện không thích hợp, “Vì sao lại là ông đến đón tôi”
Thật sự là hậu tri hậu giác, ngồi trên xe hắn 10 phút rồi cô mới phát hiện——–Lý Kiều vô lực thở dài: “Cháu không phải muốn cùng tôi ở chung sao, chúc mừng cháu, ước mơ thành hiện thực”
“Có ý gì?” Thích hai mắt trừng tròn, cảm thấy không ổn.
“Ba mẹ cháu đi nước Mỹ, thời gian tới nhờ tôi chăm sóc cháu”. Kỳ thật là Diệp Thính Phong mang Lãnh Hoan đi chữa bệnh, khi hắn nhận được điện thoại của Lãnh Hoan mới biết được, Thích vẫn chỉ nghĩ bệnh của mẹ là bệnh tim bình thường.
“Có lầm không vậy” Thích tức giận lên án, “Gần đến lễ Noel rồi, bọn họ cư nhiên bỏ mặc tôi đến thế giới chỉ có hai người”
“Đừng từ chối vô dụng, cô bạn nhỏ”, L