
Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn
Tác giả: Quất Tử Thụ
Ngày cập nhật: 03:54 22/12/2015
Lượt xem: 1341272
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1272 lượt.
báo cáo, trong lòng tự nhủ, khi được phê duyệt nghỉ phép để kết hôn anh nhất định sẽ tranh thủ nghỉ ngơi cho thật tốt, những thứ đồ ngổn ngang này anh không viết thì cũng không có ai có thể viết thay anh, còn không bằng một câu “chào buổi sáng”.
Thành Huy trước khi đi còn chạy tới chỗ anh chào hỏi, cũng không biết thế nào, đại khái là đã từng đi lính, từng phải chịu đói cho nên lỗ mũi đặc biệt nhạy, Thành Huy vừa bước vào cửa đã ngửi thấy một mùi canh thơm nức, Trần Mặc có muốn giấu cũng không được, anh đành phải đổ ra chia cho Thành Huy nửa chén canh, Thành Huy uống một ngụm liền nói tên tiểu tử thối này, cậu thật là tốt số a! Trần Mặc nói đâu có, đâu có, nhưng lại cười đến vô cùng đắc ý.
Mấy ngày nay trong thành Tây An đặc biệt yên bình, trời cũng xanh, gió cũng nhẹ, Trần Mặc cảm thấy những tháng ngày này có thể được gọi là “xuân phong đắc ý mã đề dật” (Xuân phong đắc ý mã đề dật là câu thơ trong bài Đăng khoa hậu (Sau khi thi đỗ) của Mạnh Giao đời Đường – ngọn gió xuân mát rượi leo lên ngựa phóng đi – ý chỉ sau khi đạt được thành tựu trong công việc hay cuộc sống thì có cảm giác đắc ý, hả hê.). Mấy ngày sau lính trinh sát nghe điện thoại xong liền chạy tới phòng anh nói mẹ anh đến tìm anh! Trần Mặc vội vội vàng vàng không kịp chuẩn bị gì, dường như là anh bị dọa sợ rồi, đứng ngẩn ra ở trong phòng mất ba phút, giấu tất cả nụ cười vào trong đáy mắt. Nguyên Kiệt gặp Trần Mặc ở ngoài hành lang, vốn định chào hỏi một tiếng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Trần Mặc thì anh sợ gần chết, Nguyên Kiệt vuốt vuốt lỗ mũi vụng trộm liếc mắt nhìn Trần Mặc, trong lòng nghi hoặc không thôi.
Vi Nhược Kỳ vô tình nghe được tin Trần Mặc sắp kết hôn, vốn cũng định gọi điện thoại cho anh, nhưng vừa cầm điện thoại lên bà lại đặt xuống, toàn thân tỏa ra một tầng lại một tầng hỏa khí, Vi Nhược Kỳ cắn răng một cái, bà vẫn thích mặt đối mặt để giải quyết vấn đề hơn.
Trần Mặc ra cửa đón mẹ, Vi Nhược Kỳ một thân trên dưới một màu đen, áo khoác cũng màu đen, cổ áo lông chồn che khuất nửa gương mặt của bà, môi mỏng mím chặt, ánh mắt sắc bén, cả người tản ra khí thế của nữ vương.
Lính trinh sát tò mò nhìn bà, trong lòng không khỏi cảm thán, quả nhiên, không hổ là mẹ ruột của đội trưởng!!!
Hai mẹ con vừa mới gặp mặt mà trong không khí đều là mùi thuốc súng, Vi Nhược Kỳ lạnh lùng nói tìm một chỗ, mẹ có chuyện muốn nói với con, Trần Mặc xoay người dẫn bà trở về ký túc xá. Vừa vào cửa Vi Nhược Kỳ liền giơ tay lên, Trần Mặc phản xạ có điều kiện đưa tay lên giữ tay của mẹ mình lại, cánh tay Vi Nhược Kỳ ngừng lại giữa không trung, bà không thể tin được nhìn chằm chằm vào anh, gầm lên: “Trần Mặc!”
“Mẹ!” Trần Mặc buông tay, mắt nhìn xuống dưới đất.
“Có phải sau này con định mang giấy chứng nhận kết hôn về gặp mẹ hay không?” Bàn tay Vi Nhược Kỳ nắm lại thành quyền.
“Con đã nói trước với mẹ rồi, con muốn kết hôn.”
“Mẹ nói rồi, mẹ không đồng ý.”
“Là con muốn kết hôn!” Trần Mặc từ từ ngẩng mặt lên nhìn vào mắt bà: “Mẹ đồng ý đương nhiên là rất tốt, mẹ không đồng ý thì con cũng không còn cách nào. ”
“Tốt! Con…..” Vi Nhược Kỳ cắn răng nghiến lợi, chỉ tay vào Trần Mặc: “Con có bản lĩnh…..rất có bản lĩnh………..”
“Còn một chuyện khác con cũng muốn nói thẳng với mẹ, tiền con gửi ở chỗ mẹ, con đã báo mất giấy tờ lấy lại rồi.”
Vi Nhược Kỳ sửng sốt đứng im tại chỗ, một lát sau mới phản ứng kịp, giơ túi xách nện vào đầu Trần Mặc: “Con quỳ xuống cho mẹ, quỳ xuống cho mẹ……” Một tay Vi Nhược Kỳ quơ quơ trong không trung, bà giận đến mức không thể đứng vững.
Trần Mặc đưa tay đỡ mẹ của anh, giọng điệu bình tĩnh nói: “Mẹ, con hiện tại cũng ngoài ba mươi rồi, không còn là cậu bé mười sáu tuổi nữa, mẹ đừng dùng cách đó đối với con, con sẽ không nghe.”
Vi Nhược Kỳ vô cùng tức giận, bà không còn giữ được bình tĩnh và tỉnh táo nữa, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào mắt Trần Mặc một hồi lâu, chợt cười nói: “Cô gái kia quả thật không tầm thường, mê hoặc con đến mức này rồi!”
“Miêu Uyển không phải là người như vậy, là con chỉ muốn cưới một mình cô ấy!”
“Đây là Tây An, cô ta cũng chỉ là một người từ nơi khác đến….” Vi Nhược Kỳ cười lạnh: “…..Muốn đuổi nó đi cũng không khó”
Trần Mặc bình tĩnh nghe mẹ anh uy hiếp, trên mặt anh cũng không biểu lộ điều gì, anh chợt phát hiện đây là việc duy nhất anh không thể thắng được mẹ của anh, ánh mắt anh trở nên càng sắc lạnh, khí thế bức người anh bước lên đứng đối diện với mẹ của mình, ở trước mặt bà anh vĩnh viễn chỉ có thể phòng thủ, trước kia là vì sợ hãi, còn bây giờ lại là vì bất đắc dĩ.
Bởi vì bà là mẹ của anh, đây là tình thân, anh không có cách nào có thể dứt bỏ!
“Mẹ, con thật sự rất yêu cô ấy, không phải cũng chỉ kết hôn thôi sao, với ai cũng được, vậy thì tại sao lại không thể là cô ấy?” Chính Trần Mặc cũng cảm thấy giọng nói của mình có chút kinh ngạc, có lẽ đó là sự thất vọng và chua xót của anh đi.
Vi Nhược Kỳ ôm bả vai Trần Mặc, nhìn anh nói: “Cô ấy nhất định không được.”
“Bây giờ mẹ có nói không chấp nhận cô ấy cũng vô ích.” Trần Mặc bật cười, có chú