
Tác giả: Quất Tử Thụ
Ngày cập nhật: 03:54 22/12/2015
Lượt xem: 1341264
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1264 lượt.
trả lời mà chỉ chỉ tay ra sau lưng.
Phòng chứa đồ rất nhỏ, sát chân tường kê một hộc tủ cao vào một tủ lạnh, Miêu Uyển ngồi giữa các túi bột mì xếp bên cạnh hộc tủ, đầu cúi thấp nên anh không nhìn rõ khuôn mặt cô. Trần Mặc đi tới đứng trước mặt Miêu Uyển, nhỏ giọng nói: “Em muốn chia tay với anh sao?”
Miêu Uyển khóc nức nở giải thích: “ Cũng không phải là em muốn chia tay với anh, nhưng mẹ anh không đồng ý cho chúng ta kết hôn.”
“Mẹ anh không đồng ý thì em sẽ phải chia tay với anh sao? Mẹ anh quan trọng hay là anh quan trọng?” Trần Mặc nâng mặt của Miêu Uyển lên, anh nhìn sâu vào mắt cô.
Mắt cô nhòe nước, cô giống như con mèo nhỏ, uất ức, yếu ớt, tức giận, tất cả đều viết rõ dưới đáy mắt.
“Nhưng….mẹ anh không thích em!”
“Mẹ anh không thích ai cả, ngay cả là anh, cũng chưa từng có một lần trò chuyện vui vẻ với mẹ, em đừng để ý đến lời của mẹ anh!”
“Nhưng…..Nhưng ….” Miêu Uyển quay đầu đi, thoát ra khỏi tay Trần Mặc: “Không được cha mẹ chúc phúc thì hôn nhân sẽ không thể bền chặt được!”
Trần Mặc dừng lại vài phút, lại nói: “Nói cho cùng là em yêu anh không đủ sâu!”
“Anh nói bậy!” Miêu Uyển lập tức nổi giận: “Rõ ràng mẹ anh ức hiếp em, anh lại còn dám……………”
“Anh cầu hôn em rất nhiều lần em mới bằng lòng gả cho anh, vậy mà mẹ anh nói ba câu em liền không chịu lấy chồng, em làm như vậy mà nói rất yêu anh sao?” Trần Mặc từ từ đứng lên, rất có bộ dạng của một người đang rất tức giận.
Miêu Uyển nhảy dựng lên đạp anh một cái, nước mắt lại trào ra, vừa khóc vừa mắng: “Trần Mặc! Anh! Tên khốn kiếp này, anh không có lương tâm, em đối với anh như vậy còn chưa đủ yêu…………..”
Trần Mặc vươn tay ôm cô vào trong ngực: “Em yêu anh đúng không? Vậy bây giờ chúng ta cùng đi đăng kí kết hôn.”
Miêu Uyển sửng sốt.
Trần Mặc kề sát mặt cô hỏi: “Em không dám???”
“Ai không dám? Trần Mặc! Anh biết lý lẽ hay không hả….”
“Dám thì đi nha, thừa dịp Ủy ban vẫn chưa hết giờ làm việc.”
Trần Mặc cầm tay Miêu Uyển, xoay người kéo cô rời đi, mọi người trong tiệm nhìn thấy hai người đi ra liền xông tới chặn lại, vốn định là ra mặt bất bình thay cho Miêu Uyển, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Trần Mặc, ai cũng theo bản năng lui lại từng bước.
Mãi cho đến khi ký hết lên các giấy tờ xong đâu đấy, bước ra khỏi cửa Ủy ban rồi thì Miêu Uyển mới phát hiện ra có cái gì đó không đúng, cô ngồi ngây ngô rất lâu bên cạnh tài xế Trần Mặc.
Tất cả những gì vừa xảy ra giống như trong mơ, cô không giải thích được tại sao nước mắt lại xuất hiện trong đám người đang hân hoan chờ nhận giấy đăng kí kết hôn. Trần Mặc một mình làm hết tất cả mọi việc, từ trong cặp tài liệu lấy ra toàn bộ giấy tờ, giấy chứng minh…, loáng một cái đã làm xong thủ tục kết hôn. Nhân viên của Ủy ban rất cẩn thận nhìn hai người, một đôi mắt đẫm lệ, một đôi mắt sắc lạnh, nhìn thế nào cũng ra một tổ hợp quỷ dị, cô nhân viên nhiều lần muốn hỏi Miêu Uyển có thật sự muốn kết hôn hay không nhưng lại thôi, nhìn sắc mặt Trần Mặc vẫn là không có đủ dũng khí để mở miệng nói chuyện.
Kết hôn rất rẻ, vẫn chưa tới mười vạn, Miêu Uyển nắm chặt tờ giấy đăng ký kết hôn màu đỏ thẫm trên tay, cô vẫn cảm thấy chuyện này không phải là thật, chợt cô xoay người níu lấy cổ áo Trần Mặc hỏi: “Chúng ta….như vậy… thì coi như là kết hôn rồi sao?”
Trần Mặc im lặng nhìn cô, ánh mắt ấm áp, nở nụ cười dịu dàng: “Đúng vậy đó, từ góc độ pháp luật mà nói thì đúng là như vậy!”
“Nhưng mà……..A…….” Miêu Uyển từ từ buông lỏng tay, tiếp tục ngồi ngây ngô bên cạnh tài xế Trần Mặc.
Trần Mặc dừng xe bên rìa đường, đưa tay vuốt nhẹ đuôi tóc Miêu Uyển: “Lấy anh không tốt sao?”
“Không! Không phải như vậy!” Miêu Uyển sững sờ, không thể bình tĩnh được: “Vậy mẹ anh thì phải làm sao?”
“Cưới thì cũng đã cưới rồi, bà cũng không dám làm cho anh ly hôn.”
“Mẹ anh nhất định sẽ rất tức giận!”
“Đại khái là như vậy!”
“Mẹ có đánh anh hay không?”
Trần Mặc cười rộ lên: “Không, không sao, bà sẽ không đánh anh bị thương.”
“Nhưng mà…..Nhưng mà…..Em cảm thấy chuyện này! Thật ra không nên làm như thế này! Dù sao đó cũng là mẹ của anh mà!” Đôi tay Miêu Uyển lắm lại thành quyền, dường như cô muốn phát điên.
“Không lẽ em sợ sao?” Trần Mặc nghiêng người hôn lên má Miêu Uyển, vỗ nhẹ lên lưng cô: “Chuyện mẹ của anh, là vấn đề của anh, em yên tâm, mẹ anh sẽ không cắt đứt quan hệ mẹ con với anh đâu.”
“Nhưng em vẫn cảm thấy như vậy thật không tốt!” Miêu Uyển vô cùng lo lắng.
“Không tốt sao? Mới vừa rồi….Là anh quá kích động! Nhưng mà, làm sao bây giờ đây? Cũng không thể lập tức quay lại đó ly hôn chứ????”
“Đương nhiên………..” Đầu lưỡi Miêu Uyển thắt lại, đầu óc vẫn cảm thấy có chút mơ hồ.
“Anh đưa em về nhà, nghỉ ngơi một chút đi!” Trần Mặc hôn lên chóp mũi Miêu Uyển.
Miêu Uyển cúi thấp đầu, nhẹ nhàng gật gật hai cái, thật sự cô cần phải nghỉ ngơi, đầu của cô hiện tại giống như bị một trăm con ngựa dẫm đạp lên, đầu đau như muốn nổ tung, cô cần ngủ một giấc thật sâu, tất cả có thể đợi đến khi tỉnh ngủ rồi mới lại nói tiếp.
Trần Mặc ngồi bên giường chờ Miêu Uyển ngủ,