
Tác giả: Tô Diệu Thủ
Ngày cập nhật: 03:45 22/12/2015
Lượt xem: 134824
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/824 lượt.
hích nên không định gọi chàng về."
Tiết Minh Viễn cười nói: "Nhạc phụ nhạc mẫu có khỏe không? Người nhà của nàng đến ta về gặp cũng là phải nhẽ." Nói xong, Tiết Minh Viễn quay sang nhìn Trung thúc.
Trung thúc đã quan sát Tiết Minh Viễn từ khi mới bước vào, cốt là muốn xem xem dáng dấp vị cô gia này ra sao. Diêu thái phó rất không hài lòng về Tiết Minh Viễn nên mới phái ông đến. Trung thúc thầm lắc đầu. Vóc người cô gia hơi mập, da dẻ cũng trắng, khuôn mặt bình thường, đứng ở bên cạnh cô nương nhà ông đúng là... Điểm được duy chỉ có cặp mắt kia, vừa to lại vừa có thần sắc, rất kiên định, không tránh nhé, hơn nữa gương mặt luôn nở nụ cười, đúng là người làm ăn. Ít ra lúc này cũng tìm được một điểm tốt.
Trung thúc thấy Nhược Thủy giới thiệu mình với Tiết Minh Viễn thì vội bước đến hành lễ: "Tiểu nhân thỉnh an cô gia."
Tiết Minh Viễn thấy Diêu Trung tuy tóc đã bạc, nhưng tinh thần lại minh mẫn, y phục trên người chỉn chu, lúc cúi đầu thì thấy đến giày cũng không dính đất, nhất định là một người làm việc rất cẩn thận. Tiết Minh Viễn cười nói: "Lão nhân gia đi đường vất vả, xin hãy mau mau đứng lên."
Tiết Minh Viễn khách khí trò chuyện vài câu rồi bảo: "Người đâu, thu dọn một gian phòng cho Trung thúc. Chúng ta dùng cơm trưa trước rồi hẵng tiếp tục hàn huyên."
Nào ngờ Trung thúc lại đứng dậy cáo từ, ông nói: "Chúng tiểu nhân không phiền cô gia và cô nãi nãi nữa. Chúng tiểu nhân còn phải đến phủ Chu đại nhân, sáng mai lên thuyền đi sớm."
Tiết Minh Viễn hơi ngạc nhiên, y hỏi: "Sao lại gấp như vậy? Ở đây thêm vài ngày, nói chuyện trong nhà cũng khiến Nhược Thủy vui vẻ một chút."
Trung thúc khách khí nói: "Không phải là chúng tiểu nhân không muốn, mà thật sự trong nhà cũng bộn bề nhiều việc. Đại nhân cũng có dặn dò chúng tiểu nhân phải nhanh chóng quay về."
Tiết Minh Viễn gật đầu: "Vậy ta cũng không giữ các vị lại, sau khi trở về xin giúp ta thỉnh an nhạc phụ nhạc mẫu. Hai vị lão nhân gia có rảnh rỗi thì xin hãy đến chơi."
Dùng cơm xong, Trung thúc đi ngay. Nhược Thủy có phần thất vọng, người nhà mà đến rồi đi quá vội vàng, quá xa cách. Tiết Minh Viễn an ủi: "Người nhà đến thăm nàng phải vui vẻ mới đúng, sao lại càng ủ dột thế này."
Nhược Thủy cười đáp: "Buổi chiều chàng không phải đến cửa hàng sao?"
Tiết Minh Viễn lắc đầu, sau đó thần thần bí bí ra ngoài cầm về một cuộn tranh, trao cho Nhược Thủy như là vật gì trân quý lắm.
Nhược Thủy thắc mắc song cũng nhận lấy, trong lòng tự hỏi không biết từ lúc nào Tiết Minh Viễn cũng bắt đầu học đòi văn vẻ, mở ra xem thì thấy hóa ra chính là thi tác mà nàng làm hôm du ngoạn rừng quế, Tiết Minh Viễn còn đem làm thành tranh thơ. Nhược Thủy ngượng ngùng mà rằng: "Cũng chẳng phải tuyệt phẩm gì, đáng để làm thành tranh sao. Với lại chúng ta treo ở đâu đây?"
Tiết Minh Viễn cầm lấy cuộn tranh cười bảo: "Đây là tác phẩm lớn của phu nhân ta mà, ta thích là được, đem treo trong thư phòng đi."
Nhược Thủy vội vàng nói: "Ấy, treo ở thư phòng của chàng chẳng phải các chưởng quy hãy lui tới đều nhìn thấy sao. Không được, nếu như chàng thích thì thiếp sẽ viết một bức khác. Cái này không được." Nàng vừa nói vừa vươn tay như muốn đoạt lấy cuộn tranh, Tiết Minh Viễn sao có thể để nàng toại nguyện, y đặt cuộn tranh sang một bên, sau đó dịu dàng ôm nàng đè lên giường. May mà lúc này đang là tiết thu, hoạt động một chút cũng không quá nóng nực.
Sau đó, Nhược Thủy nằm gối đầu nghỉ ngơi trên cánh tay Tiết Minh Viễn, nàng nhìn cuộn tranh Tiết Minh Viễn mang về, sau lại nhìn sang mấy phong thư từ nhà gửi đến. Nàng thở dài một tiếng, có đôi khi không biết là tốt hay xấu. Họa hề, phúc chi sở ỷ; phúc hề, họa chi sở phục. (*Triết lý Lão Tử. Ý nghĩa: họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn náu của mối họa đang rình rập.)
Ngày hôm sau, Nhược Thủy viết phong thư, gửi ra bến tàu nhờ Trung thúc mang về. Nhược Thủy vốn định dành thời gian giải quyết chuyện trong nhà, thế nhưng không ngờ lại gặp trúng ngày "khó ở", mỗi lần đến ngày này Nhược Thủy đều rất đau bụng, rất khổ sở. Cho nên khi ngày "khó ở" đến, Nhược Thủy trắng nhợt nằm bẹp trên giường. Chẳng khác nào đóa hoa héo rũ, không có chút sức sống.
Tiết Minh Viễn ngồi bên cạnh giường, nắm tay Nhược Thủy hỏi han: "Sao tay nàng lại lạnh thế này, để ta rờ chân xem nào. Ôi chao, sao không có chút hơi ấm nào cả." Nói đoạn, y đặt tay lên bụng Nhược Thủy, thì thầm bảo: "Nghe nói giữ ấm sẽ bớt đau, sau khi hết thì nàng nhớ uống thuốc, đừng để mỗi lần đến ngày này lại đau chết đi sống lại."
Nhược Thủy nhận lấy hơi ấm từ lòng bàn tay Tiết Minh Viễn đặt trên người, suy nghĩ một lát rồi khẽ nói: "Thiếp đến ngày rồi, hôm nay chàng phải đến chỗ Thẩm di nương."
Tiết Minh Viễn ừ một tiếng, chẳng nói gì thêm. Nhược Thủy khó nhọc hít thở, bàn tay to lớn của Tiết Minh Viễn phủ trên bụng nàng thật dễ chịu, dường như cơn đau kia chưa từng ghé qua, Nhược Thủy nằm trong chăn ấm thiêm thiếp ngủ.
Khi nàng thức dậy hình như đã là nửa đêm, Nhược Thủy vừa mở mắt ra đã thấy Tiết Minh Viễn nằm bên cạnh mình, một tay vẫn còn đặt