
Tác giả: Tô Diệu Thủ
Ngày cập nhật: 03:45 22/12/2015
Lượt xem: 134827
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/827 lượt.
chuyện nhỏ này mà đuổi y thì cũng thật đáng tiếc. Song dù bản thân không muốn nghĩ nhiều, nhưng nàng cũng phải hàm ý hồi đáp rõ ràng. Có một số việc không thể không nghĩ đến, cẩn thận có báo ứng!
Chu tú tài cả đêm không ngủ được, trong đầu y chất chứa những suy tưởng phong phú. Đầu tiên là Nhược Thủy đọc thơ mình đã hiểu, sau đó còn rơi lệ vì vui mừng, thấy mình có tri âm, bản thân y cũng coi như đã tìm được một tri kỷ. Sau y lại nghĩ đến tương lai sau này, y và Nhược Thủy có thể cùng ước hội dưới trăng, chớp mắt đưa tình. À, cũng có khi nàng là một cô gái kiên trinh ẩn nhẫn, lặng lẽ chịu cực khổ, bất đắc dĩ không thể cùng y cao bay xa chạy nên cự tuyệt. Đức hạnh mỹ hão nhường này thật đáng ca ngợi.
Ôi chao, vạn nhất mình và nàng là đôi bên đều có tình ý, sau cùng nàng còn nguyện cùng mình bỏ trốn thì biết làm sao? Đi, phải đi chứ, cùng người thương đi đến chân trời góc bể cũng là một giai thoại đẹp. Có lẽ mình sẽ đưa nàng vào kinh ứng thí, cuối cùng công thành danh toại, vang danh thiên hạ. Tiếp đó hoàng đế ban công chúa cho mình, ôi ôi, nói vậy thì nàng chỉ có thể làm tiểu thiếp. Song có vậy cũng không hề gì, Chu tú tài y tin tưởng rằng Nhược Thủy cũng sẽ nghĩ dù gả vào làm thiếp cho một văn nhân vẫn hơn gả cho một người không hiểu nàng. Lại nói mình còn không ngại nàng đã từng xuất giá, nàng dựa vào cái gì mà dám ghét bỏ mình chứ.
Vì thế mà Chu tú tài rối bời cả đêm với những huyễn tưởng, sau một hồi lăn qua lăn lại thì ngủ mất. Ngày hôm sau, Chu tú tài vừa uể oải lại vừa hưng phấn, có cảm giác giống như khi đứng trước bảng vàng. Nàng sẽ đáp lại mình như thế nào đây? Cũng làm một bài thơ, hay là viết một phong thư, không thể viết thư, sẽ bị người khác nhìn thấy.
Chu tú tài giương đôi mắt đen to tròn nhìn chằm chằm vào ngưỡng cửa, chợt thấy Tiết Hạo và Tiết Uyên nắm tay nhau chạy đến. Hai đứa trẻ nhìn thấy Chu tú tài bèn hành lễ: "Chúng con chào thầy ạ."
Chu tú tài cười nói: "Chào hai con, bài tập hôm qua đã hoàn thành chưa? Đã hiểu hết bài thơ chưa?"
Chu tú tài thấy được hi vọng, một mực truy vấn không chút suy nghĩ. Tiết Hạo suy nghĩ một lát rồi dõng dạc đáp: "Mẫu thân nói, con người phải biết mình biết ta, không nên có lòng tham quá lớn, chớ nên nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ, coi chừng bị báo ứng!" Một câu này chẳng khác nào một tia sét đánh Chu tú tài chết đứng, cẩn thận bị báo ứng.
Mặt Chu tú tài tái nhợt, lòng nhiệt huyết chớp mắt bị đánh tan. Chu tú tài lấy lại bình tĩnh, nhìn hai đứa nhỏ rồi nói: "Các con phân tích rất đúng, bài thơ này mượn thủ pháp văn chương của tộc Hồi, ừm, hôm nay cũng như mọi ngày, các con luyện chữ trước đi." Hai đứa bé nghe xong liền đi tập viết. Thường thì lúc này Chu tú tài sẽ ôn bài, nhưng hôm nay lại dành toàn bộ thời gian để lấy lại dũng khí.
Chu tú tài không tin đây là câu trả lời của Nhược Thủy, trong đầu lại có một giọng nói nói với y rằng đây chính là câu trả lời thật sự, sau cùng Chu tú tài lại cho rằng Nhược Thủy không hiểu được ý thơ của y. Nhất định là thế, nhất định là như thế, bằng không Tiết phu nhân không thể nào cự tuyệt y. Ngay đến thơ như vậy cũng không hiểu được, xem ra nàng cũng không phải trang tuyệt đại giai nhân gì. Không đáng để mình đồng tình.
Cứ thế, Chu tú tài tạm thời buông xuống mối tâm tư dành cho Nhược Thủy.
Chàng Phải Tốt Với Thiếp Cả Đời
Có thể nói Chu tú tài đã bị Nhược Thủy "đánh" cho thương tích đầy mình, đành tự lừa mình dối người an ủi bản thân rằng nàng chẳng qua cũng chỉ là vợ một thương nhân tầm thường mà thôi, tuy thế nhưng trong tâm trí vẫn không quên được hình bóng của Nhược Thủy.
Vài ngày sau, vào buổi sớm, Tiết gia lại nghênh đón một vị khách đến, vị này là người từ nhà mẹ Nhược Thủy, tên gọi Trung thúc. Trung thúc là trợ thủ đắc lực của Diêu thái phó, hẳn là Diêu lão phu nhân lo lắng nên cố tình phái ông đến đây thăm hỏi tình hình. Trung thúc đi xa nhưng chẳng mang nhiều đồ dùng, người cũng chỉ dẫn theo hai vị.
Diêu Trung dựa theo địa chỉ Diêu Nhược Táp viết cho để tìm đường đến Tiết gia, ngẩng đầu nhìn tấm biển đề mấy chữ ngoài cửa rồi ông ngoảnh lại phía sau ý bảo gã sai vặt chạy đến gõ cửa. Người gác công nhà họ Tiết thấy người đến thì vội chạy ra, gã sai vặt bước đến hỏi: "Xin hỏi nơi này có phải là quý phủ của Tiết Nhị gia Tiết Minh Viễn không ạ?"
Người gác cổng cười ha hả đáp: "Phải, các vị là?"
Nhược Thủy xem xong thư của mẫu thân bèn kéo Trung thúc lại hỏi chuyện trong nhà. Trò chuyện mãi cho đến giờ Tiết Minh Viễn về nhà dùng cơm trưa. Sau khi Trung thúc đến, người gác cổng liền hỏi ý Nhược Thủy xem có cần báo cho Nhị gia để ngài về nhà hay không. Nhược Thủy không gọi Tiết Minh Viễn về mà chỉ bảo hạ nhân thông báo một tiếng.
Tiết Minh Viễn nghe nói người nhà mẹ Nhược Thủy đến, đến trưa lập tức quay về. Nhược Thủy thấy Tiết Minh Viễn thì cười nghênh đón: "Sao chàng đã về rồi? Chỉ là mẫu thân phái người đến thăm nom thiếp một chút thôi. Là người thân cận của phụ thân, cũng không phải thân t