XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thiên Mệnh Tân Nương

Thiên Mệnh Tân Nương

Tác giả: Thục Khách

Ngày cập nhật: 03:49 22/12/2015

Lượt xem: 1341908

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1908 lượt.

hật hết nói nổi.
Thức ăn bằng một nửa hôm trước, một miếng thịt cũng không có.
Bạch Tiểu Bích dở khóc dở cười, tinh thần ngược lại tốt hơn rất nhiều, cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Cửa phòng bị người đẩy ra.
Bạch Tiểu Bích liếc nhìn hắn một cái, cũng không đứng dậy chào hỏi, tiếp tục ăn cơm.
Diệp Dạ Tâm đợi nàng ăn xong mới kéo nàng đứng dậy, “Đi!”
Bạch Tiểu Bích không kịp phản ứng, bị hắn kéo đi, “Đi đâu? Không phải còn tới ba ngày nữa sao?”
Diệp Dạ Tâm kéo nàng ra cửa.
Bạch Tiểu Bích cả kinh, “Đi đâu vậy?”
Hắn không trả lời, đột nhiên giữ chặt hông nàng, lặng yên không một tiếng động lướt qua thủ vệ canh cửa ra khỏi biệt viện.
Người trên đường rất ít, thỉnh thoảng có một vài tên lính tuần lui tới tuần tra.
Bị lôi kéo một đoạn dài, Bạch Tiểu Bích rốt cuộc cũng hiểu được ý định của hắn, hốc mắt nhất thời nóng lên, lỗ mũi có chút chua xót, nàng lập tức giãy giụa, “Không được, ngươi thả ta rồi thì lấy gì khai báo với phụ thân ngươi?”
Diệp Dạ Tâm ra hiệu cho nàng nhìn về phía trước, “Tuy ta có lòng muốn thả ngươi, nhưng ngươi có thoát được hay không thì rất khó nói.”
Bạch Tiểu Bích nhìn theo hướng hắn chỉ, thấy trước cửa thành có treo mấy ngọn đèn dầu, nữ tử áo đen dẫn theo mười mấy tên thủ vệ đã chờ sẵn ở đấy, ánh mắt nhìn về phía này, hiển nhiên là đang chờ hai người.
Diệp Dạ Tâm cũng không tránh né, ngược lại kéo nàng bước đến, “Thất Nga cũng ở đây sao?”
Vẻ mặt nữ tử áo đen không chút biến hóa, cúi đầu đáp: “Thất Nga phụng mệnh chủ công đến canh chừng cửa thành, tình thế bên ngoài vô cùng nguy hiểm, không có thủ dụ của chủ công, bất luận là ai cũng không được ra khỏi thành.”
Diệp Dạ Tâm mỉm cười, “Ta nhất định phải ra khỏi thành.”
Nữ tử áo đen nói: “Xin thiếu chủ đưa ra thủ dụ.”
Diệp Dạ Tâm nói: “Không có!”
Nữ tử áo đen trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Chủ công có lệnh, thiếu chủ vẫn nên dẫn nàng trở về thôi.” Nói xong phất tay.
Nàng ta vừa phất tay, mười mấy tên lính từ hai bên xông ra, tay cầm cung nỏ, nhất tề nhắm thẳng vào hai người, cả cửa thành cũng ở trong phạm vi cung bắn, cộng thêm mười mấy thủ vệ phía sau Thất Nga, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, cho dù có bản lãnh thông thiên đi chăng nữa thì hai người cũng không thể nào ra khỏi thành được.
Bạch Tiểu Bích khẩn trương kéo Diệp Dạ Tâm, “Ta không đi, chúng ta trở về đi thôi!”
Diệp Dạ Tâm nói: “Vừa mới đi ra, làm gì có chuyện trở về.”
Sắc mặt nữ tử áo đen trắng bệch, “Chuyện lần trước thiếu chủ giấu diếm nha đầu này, chủ công đã không truy cứu nữa, chẳng lẽ thiếu chủ muốn chủ công thất vọng lần nữa?”
Diệp Dạ Tâm nhìn nàng ta, “Chẳng lẽ Thất Nga cũng muốn đối phó với ta?”
Nữ tử áo đen cúi đầu nói: “Thiếu chủ đối với Thất Nga không tệ, nhưng lệnh của chủ công không thể cãi lại, nếu thiếu chủ cứ khư khư cố chấp như vậy, Thất Nga không thể làm gì khác hơn là đắc tội với người.”
Diệp Dạ Tâm thở dài, đột nhiên ôm lấy Bạch Tiểu Bích phi thân bay đi.
Nữ tử áo đen có chút ngoài ý muốn, cắn răng phất tay.
Mưa tên xé gió hướng về phía hai người, tốc độ so với cung tên bình thường nhanh hơn hẳn.
Đang ở giữa không trung, Bạch Tiểu Bích sợ hãi ôm chặt lấy Diệp Dạ Tâm, thở cũng không dám thở mạnh, mặc hắn ôm mình né tránh.
Những tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Diệp Dạ Tâm mang theo nàng đáp xuống, cánh tay vung lên, mấy mũi tên còn sót lại nhất loạt bay ra, một vài tên lính trúng tên ngã xuống. Đáng tiếc là Ngô vương đã sớm có phòng bị, rất nhanh lại có thêm một loạt binh lính mang cung nỏ tiến lên.
Nếu tiếp tục như vậy thì thân thủ hắn có giỏi đến mấy cũng không thể thoát được, đối phương hay tin nhất định sẽ điều thêm người tới đây. Bạch Tiểu Bích có thể hiểu được đạo lý này thì Diệp Dạ Tâm đương nhiên cũng hiểu. Hắn thuận tay ném những mũi tên còn lại về phía mấy cao thủ phía sau nữ tử áo đen, đồng thời lấy tốc độ sấm sét xông ra.
Đám lính cầm cung nỏ đang muốn bắn tên, lập tức cảm thấy không ổn, hôm nay hắn đã không kiêng kị động thủ với cả người của mình, chẳng lẽ hắn thật sự muốn giết hết tất cả?
Đám cao thủ vội vàng chống đỡ làn tên bay tới, luôn miệng quát mắng. Nữ tử áo đen thấy vậy, phất tay ra hiệu cho đám cung nỏ lui ra.
Diệp Dạ Tâm hôm nay thật sự rất khác ngày thường, ra chiêu cực kỳ hiểm hóc, hắn cướp lấy trường kiếm bên hông một người, dùng chuôi kiếm thúc vào ngực tên còn lại, động tác dứt khoát, thủ pháp xảo diệu khiến đám người né tránh không được, rất nhanh có người hét lên rồi ngã gục.
“Thất Nga, còn không động thủ?!” Có người quát lên.
Nữ tử áo đen chần chừ rồi cũng rút kiếm ra.
Bạch Tiểu Bích mặc dù không biết võ công nhưng tiếng thở dốc rất nhỏ của Diệp Dạ Tâm nàng lại nghe thấy rất rõ ràng, nội tâm không khỏi lo lắng, vừa phải đối phó với nhiều cao thủ như vậy vừa phải bảo vệ nàng, có vẻ như đã quá sức của hắn rồi. Võ công Thất Nga nhất định không kém, nếu nàng ta động thủ thì hôm nay hai người khó mà ra khỏi thành được, mà hắn nhất định sẽ bị phụ thân trách phạt.
Hắn là thật tâm muốn cứu nàng hay vẫn muốn lợi dụng nàng?