XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thiên Sơn Mộ Tuyết

Thiên Sơn Mộ Tuyết

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Ngày cập nhật: 04:00 22/12/2015

Lượt xem: 1341329

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1329 lượt.

, chưa hiểu thế nào là yêu nên những trục trặc của sau này đâu phải tại cậu.
Cô ấy lại cười:
- Chẳng biết cậu nói thật hay không, nhưng tôi vẫn thấy mừng vì cậu không giận tôi.
- Cậu đừng nghĩ ngợi nhiều, lúc còn trẻ, nhiều khi tôi cũng hay cả nghĩ. Nhưng tôi có một người bạn tốt vô cùng, cô ấy tên là Duyệt Oánh, chính cô ấy luôn khích lệ tôi đừng bó hẹp suy nghĩ của bản thân mình nữa, cô ấy giúp tôi rất nhiều và cũng giúp tôi hiểu ra tình bạn chân chính là gì. Thế nên, tôi hy vọng, rất hy vọng mình có thể trở thành bạn của cậu. Hồi học phổ thông, tôi ngưỡng mộ cậu nhiều lắm, tính cậu hoạt bát, cởi mở, ai gặp cũng quý, trong khi tôi chẳng bao giờ làm được điều đó.
Tôi nói một lèo những gì mình ấp ủ trong lòng, tôi sợ sau này không còn đủ dũng khí để nói, dù nghe có vẻ rất xót xa, nhưng tất cả đều xuất phát từ tận đáy lòng.
Lâm Tư Nhàn lại bật cười:
- Lúc còn trẻ cái gì, cậu bằng tuổi tôi đấy, cậu còn nhỏ hơn tôi mấy tháng, năm nay mới có hai mươi mốt chứ mấy…
- Nhưng tôi cứ có cảm giác mình đã già lắm rồi.
Lâm Tư Nhàn ngẩn ra một lúc rồi khẽ thở dài:
- Trái tim bọn mình đã già cỗi mất rồi.
Giả sử cuộc nói chuyện này của chúng tôi mà bị tung lên mạng, thế nào cũng bị đả kích ghê lắm. Nhưng càng trải qua tuổi trẻ càng thấy nó xa dần, ngay cả ánh mắt cũng bị mài cùn, nhiều khi tôi hốt hoảng nghĩ, cuộc đời mình đã trôi qua thật rồi, quãng thời gian còn lại cũng chỉ sống lay lắt cho qua ngày mà thôi.
Bỗng dưng, Lâm Tư Nhàn dừng bước, cất giọng hỏi tôi đầy nghiêm túc:
- Đồng Tuyết này, có chuyện này cậu phải nói thật với tôi, cậu biết ai đã tung tin tôi mắc bệnh lên mạng không?
Tôi sững người.
Cô ấy nói:
- Tôi biết không phải cậu, càng không phải Tiêu Sơn, trong khi chỉ có hai người biết bệnh tình của tôi mà thôi, chẳng qua tôi muốn biết xem ai hận tôi đến nỗi phải dồn tôi vào đường cùng thế này.
Tôi lưỡng lự vài giây rồi kể với cô ấy:
- Phải, là Mộ Vịnh Phi.
Lâm Tư Nhàn không tỏ ra gay gắt như tôi tưởng tượng, thậm chí cô ấy còn nhoẻn miệng cười:
- Đấy, tôi biết ngay mà, mụ ta diễn trò này một lần rồi, lần ấy chính tôi đã lú lẫn giúp mụ ta tung tin lên mạng, nói cậu là bồ nhí.
Tôi thấy buồn, nhất là lúc cô ấy cười với tôi. Tôi nói:
- Nghe nói thế thôi, mọi chuyện đã qua rồi.
Lâm Tư Nhàn “ừm” một tiếng, chúng tôi ra đến đường chính. Nắng như đổ lửa lên da thịt, đột nhiên khiến tôi thấy ran rát khó chịu. Cô ấy nói:
- Tôi phải về đây, hôm nay tôi rất vui vì được tâm sự với cậu.
Tôi nói:
- Tôi cũng rất vui, thật đấy!
Cô ấy mỉm cười, đoạn rảo bước, nhưng rồi bỗng dưng quay phắt lại, vẫy tay với tôi:
- Tạm biệt!
- Tạm biệt!
Tôi nhớ mãi không quên, dưới ánh nắng chớm hè rực rỡ, rạng ngời đó, nụ cười tươi tắn của Lâm Tư Nhàn gợi người ta liên tưởng đến những con búp bê bằng sứ xinh xắn. Nắng choàng lên người cô một lớp ánh kim óng ả, nhất là chiếc váy trắng tinh thuần khiết, không một tì vết, hệt như nụ cười tươi tắn kia.






Về sau tôi luôn nghĩ, giá như lúc đó, mình không nói với cô ấy kẻ giật dây là Mộ Vịnh Phi thì hẳn sự tình sẽ biến đổi theo chiều hướng khác. Nhưng sống ở đời, mãi mãi làm gì có “giá như”, cũng giống như, thế gian chưa bao giờ tồn tại hai chữ “mãi mãi”.
Đã nhiều lần tôi từng nghĩ, có lẽ vì sâu trong thâm tâm mình quá hận Mộ Vịnh Phi nên tôi mới kể mọi chuyện với Lâm Tư Nhàn, thành ra chính tôi đã hại cô ấy. Mỗi lần nghĩ như vậy, thể nào Duyệt Oánh cũng khuyên nhủ tôi:
- Cậu làm ơn đừng ôm đồm mọi lỗi lầm vào mình nữa. Cậu không nói thì cô ấy cũng sẽ biết bằng cách khác thôi. Đừng tự dằn vặt nữa, cũng đừng nghĩ đây là lỗi của mình.
Có điều, tôi không thể nào ngăn nổi mình đừng áy náy, tôi luôn mong mình có thể bù đắp được tất cả, cứu vãn được tất cả. Sống ở đời, con người ai cũng có những nỗi khổ, niềm đau, người tôi từng ngưỡng mộ, người tôi từng thương mến, người tôi từng yêu, người tôi từng hận. Sau này tôi mới biết, thực ra họ cũng gặp nhiều gian truân, vất vả như mình.
Chẳng lẽ những vất vả lại không già đi?
Tôi đến bệnh viện thăm Lâm Tư Nhàn, toàn bộ khoang miệng và thực quản của cô ấy bị bỏng axit rất nặng.
Đứng bên ngoài cửa kính của phòng ICU mà mắt tôi ướt nhòe, bấy lâu nay, tôi luôn ngưỡng mộ cô bạn xinh đẹp bằng tuổi này, trong đầu tôi, nụ cười tươi tắn cuối cùng của cô ấy vẫn vẹn nguyên như mới.
Lần đầu tiên tôi gặp bố mẹ Lâm Tư Nhàn ở bệnh viện. Bác gái khóc ngất lên ngất xuống mấy lần, sau cũng nhập viện, bác trai đã luống tuổi, đôi mắt vằn đầy tia máu nhìn tôi bằng ánh mắt ngỡ ngàng:
- Từ nhỏ đến lớn, Tiểu Nhàn biết vâng lời lắm, hai bác chỉ mải mê công việc không có thời gian chăm sóc nó, vậy mà nó vẫn luôn ngoan ngoãn.
Tôi chợt nhớ đến bố mẹ mình, tất cả những ông bố bà mẹ ở đời này khi đối diện với sự bất hạnh của con cái, họ luôn thấy đau khổ tột cùng và suy sụp. Chỉ có Tiêu Sơn chạy đôn chạy đáo từ trường đến bệnh viện để lo liệu viện phí và dàn xếp mấy việc lặt vặt khác, bên cạnh đó còn phải tiếp xúc