
Tác giả: Nghê Tịnh
Ngày cập nhật: 03:44 22/12/2015
Lượt xem: 134283
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/283 lượt.
ông nghĩ đến, Hoắc Đông Lưu từ trước đến giờ lấy công việc làm trọng lại ở trong công ty ôm phụ nữ, hành động như vậy làm cho cô có chút giật mình, khiến cho cô sững sờ ở cửa.
Viêm Nương vừa thấy có người mở cửa, trên mặt không tự chủ mà đỏ bừng, đồng thời liều mạng giùng giằng muốn rời khỏi Hoắc Đông Lưu, có lẽ là vì có người ngoài ở đây, cho nên anh ta buông cô ra, Viêm Nương vội vàng thối lui cách xa anh ta mấy bước, cô hiểu Hoắc Đông Lưu rất không nói lý lẽ không phải là cô có thể dự liệu.
Viêm Nương nhìn Nguyên Trinh và nói: "Tôi chưa bao giờ thuộc về bất cứ người nào, tương lai cũng sẽ không thuộc về bất cứ người nào, điểm này tốt nhất Hoắc Đông Lưu hãy rõ ràng."
Không đợi Nguyên Trinh đáp lời, Viêm Nương cầm tư liệu cùng cặp tài liệu trên bàn rồi trực tiếp rời đi, đi ngang qua bên cạnh Nguyên Trinh thì cô đặc biệt nhắc nhở một câu: "Hi vọng chúng ta lần sau có thể thuận lợi tiến vào điểm vấn đề của dự án."
Nguyên Trinh nhìn bóng lưng của cô ấy, cô không khỏi suy đoán Viêm Nương làm gì để bắt lấy trái tim của Hoắc Đông Lưu, làm thế nào mà khiến cho Hoắc Đông Lưu khó quên như thế? Mặc dù cô vẫn luôn lấy thân phận bạn bè đợi ở bên cạnh Hoắc Đông Lưu, nhưng phần tình yêu say đắm kia không có biện pháp nói quên là quên, cô chỉ có thể dấu phần tâm tình này ở trong lòng.
Giờ phút này, cô thật sự rất muốn dò xét đến cùng, rốt cuộc Viêm Nương là dạng phụ nữ gì, mà khiến cho Hoắc Đông Lưu yêu say đắm như thế.
Sau khi rời khỏi phòng họp, Hoắc Đông Lưu đi thẳng ra công ty, mà anh chàng ở bên cạnh anh ta lại rất cung kính mà đi theo phía sau anh ta, cho đến lúc đi tới bãi đậu xe, anh chàng kia rất nhanh chóng, lễ độ mà mở cửa xe.
Hoắc Đông Lưu im lặng ngồi lên xe, anh ta đeo mắt kính lên làm cho người ta không nhìn ra cảm xúc.
"Có chuyện gì xảy ra?" Cho đến khi xe lái về phía Hoắc gia thì anh ta mới mở miệng.
Ở Hoắc gia, anh ta vẫn cố ý làm một người tàng hình, một người ở sau lưng lãnh đạo nắm cả gia tộc trong tay.
"Lão gia có chuyện muốn tìm ngài."
Cha của Hoắc Đông Lưu từng là lão đại hắc đạo ở Đài Loan khiến người nghe mà biến sắc, nhưng mà những năm qua ông ta thay đổi rất nhiều, không can thiệp chuyện của gia tộc, tất cả sự nghiệp đều giao cho Hoắc Đông Lưu xử lý, nhưng mà sẽ có lúc ông ta triệu hồi đứa con trai độc nhất này, là để giao phó cho anh ta một chuyện.
"Tôi biết rồi."
Đối với cha, cho tới nay Hoắc Đông Lưu đều rất kính sợ ông ta, từ nhỏ đến lớn giữa anh và cha đều có một cự ly không thể vượt qua, hai người rất ít nói chuyện với nhau, nhưng mấy năm gần đây, anh hiểu được cha để tâm tới anh, nhưng mà thói quen đã dưỡng thành, muốn thay đổi thì rất khó.
Từ trước đến giờ anh đều rất nghe lời của cha, nhưng chỉ có một chuyện là anh kiên trì muốn mình làm chủ, đó chính là anh muốn lựa chọn người bạn đời của mình.
Mặc dù cha thúc giục, yêu cầu anh nhiều lần, đã từng hạ lệnh điều tra phụ nữ bên cạnh anh, thậm chí Nguyên Trinh cũng từng là một trong những thí sinh, nhưng mà thái độ của anh hết sức kiên định, làm cho ông Hoắc rất khó xử, vì thế tiết mục bức hôn đã trình diễn nhiều lần, mà anh cũng đã quen.
Xe rốt cuộc cũng dừng lại, Hoắc Đông Lưu không đợi người đàn ông kia đã tự mình mở cửa xe bước xuống, tiến vào trong khu nhà cao cấp trước mắt.
Anh đi vào phòng khách thì nhìn thấy cha đang ngồi ở trên ghế sa lon nhàn nhã nhấm rượu, anh hiểu khẳng định lần này lại muốn trình diễn tiết mục buộc anh lập gia đình rồi, anh nhìn túi tư liệu trên bàn trà một chút, khẳng định bên trong đó là tài liệu của cô gái có quan hệ với anh.
"Nhanh như vậy đã trở về rồi hả ?"
Ông Hoắc nhìn thấy con trai, biểu hiện trên mặt cũng không có biến hóa bao nhiêu, nhưng mà trong mắt ông ta có nụ cười, có mùi vị chờ xem kịch vui, điều này khiến anh cảm thấy có vấn đề.
Hoắc Đông Lưu không trả lời, chỉ lẳng lặng ngồi ở đối diện cha.
Dáng ngoài cùng tính tình của anh rất giống cha, đây cũng là một điểm ông Hoắc vẫn lấy làm kiêu ngạo, tài năng cùng thông minh của anh, càng làm cho ông Hoắc yên lòng đem trọn gia tộc giao cho anh.
"Cô gái này là ai? ’ Ông Hoắc không nhiều lời, chỉ là đem túi tài liệu đẩy về phía anh, muốn Hoắc Đông Lưu mở nó ra.
Hoắc Đông Lưu cầm lấy túi và mở ra, sau khi anh nhìn hình bên trong, biểu tình nhẹ nhõm thỏai mái kia biến mất, thay vào đó là nghiêm túc chưa bao giờ có.
"Cô ta là ai?" ’
Ông Hoắc mở miệng lần nữa, giọng của ông ta không còn nhàn nhã nữa, trong giọng nói có nhiều phần uy nghiêm, anh hiểu cha rất quan tâm câu trả lời của anh.
"Bạn trước kia." Anh không giấu giếm, nhưng cũng không có ý định nói thật.
Những tấm hình này, nhìn ra được đều là chụp mấy ngày gần đây, mà tất cả bên trong đều là cùng một người, cô gái mà trước đây không lâu anh cam kết phải lấy được —— Viêm Nương.
"Đơn giản như vậy?"
"Tại sao muốn điều tra cô ấy?" Cô ấy là người của anh, ai cũng không được phép đụng.
"Bởi vì cô ta không thích hợp với con."
Hoắc Đông Lưu không có hỏi nhiều, nhưng mà anh nhìn cha, muốn ông cho mình một giải thích