Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thiếu Tá Kết Hôn Đi

Thiếu Tá Kết Hôn Đi

Tác giả: Bát Trà Hương

Ngày cập nhật: 03:54 22/12/2015

Lượt xem: 1341360

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1360 lượt.

a Nham Nạp tên là Diệp Hương, là một tiểu cô nương hoạt bát, cứ vây quanh Ninh Mông hỏi chuyện. Ninh Mông đều từ tốn trả lời, cô bé lúc bị mẹ gọi vào bếp phụ vẫn còn chưa thỏa mãn. Ninh Mông mệt mỏi ngồi xuống, tinh tế thưởng thức trà do Nham Nạp thúc thúc pha, thở dài nói: “Cháu nhớ khi đó, chú nhỏ rất thích uống trà do dì Ngọc Ân pha”.
“Đúng vây a….” Nham Nạp đặt li trà xuống, thở dài, “Khi đó mọi người đều nói gia đình chúng ta có hai cô gái kiều diễm nhất thôn, nhưng ai biết sau lại….Ai….Ta đến bây giờ đều không hiểu rõ, Ngọc Hãn đối với em ruột của mình mà vẫn có thể xuống tay độc ác đến như vậy….”
“Khi đó cũng còn trẻ tuổi, không chịu nổi sự lạnh lung, làm như vậy cũng là bình thường. chỉ là cô ấy làm hơi quá mức thôi….” Ninh Mông lại uống một hớp trà mới nói, “ Phụ nữ sợ nhất không phải là dung nhan già yếu, mà là vì sự oán hận đau khổ trong lòng mà nhanh chóng già đi”.
Nham Nạp nghe lời này, tán đồng gật đầu một cái: “Ta hôm trước có vào phòng giam thăm Ngọc Hãn, nó đối với chuyện năm đó vẫn nhớ mãi, bất kể là đối với Ngọc Ân hay Ninh Trí Dũng cũng mang tâm trạng ân hận, chỉ là chúng ta vẫn chưa dám nói cho nó biết chuyện Ngọc Ân tự sát. Trong nhà cũng chỉ còn lại mình nó, nó có làm nhiều chuyện không đúng hơn nữa, chúng ta cũng không mất đi người thân nào nữa”.
“Cháu hiểu” Ninh Mông cũng gật đầu tỏ vẻ thông cảm, “Đúng rồi Nham Nạp thúc thúc, cháu đã kết hôn, khi nào có thời gian, cháu sẽ cùng chồng đến thăm chú”.
Nham Nạp mặt tràn đầy nụ cười gật đầu, sau khi ăn cơm tối xong, Ninh Mông liền theo Ninh trí trở về Côn Minh.
Hai người vừa mới lên xe đi thì lại có một xe cảnh sát dừng ở trước nhà Nham Nạp. Từ trên xe bước xuống một người đàn ông trẻ tuổi mặc bộ đồ của bộ đội đặc chủng. Nham Nạp nhìn thấy cấp trên thì liền mời vào nhà.
“Nơi này, ngươi xem một chút, đây là nơi trú ẩn của trùm buôn bán thuốc phiện sao?” Người thanh niên kia từ khi trên xe đến khi vào nhà vẫn im lặng, dáng vẻ anh tuấn cao lớn, nhưng vẻ mặt thì hết sức nặng nề. Vào phòng ngồi xuống ghế của mình, cũng không cần đợi ai giới thiệu, thì liền lấy ra một bản đồ hỏi Nham Nạp.
Nham Nạp đang theo dõi vụ án này, cẩn thận mà xem bản đồ, gật đầu.
“Ừ”. Người thanh niên trẻ tuổi kia cất bản đồ lại, trà cũng không muốn uống…, đứng lên, chuẩn bị rời khỏi.
Lúc Nham Nạp tiễn mọi người ra cửa, lại thấy người này nhìn chằm chằm cái kẹp tóc mà con gái đanng nắm trong tay. Chiếc kẹp tóc này là Ninh Mông trước khi chia tay đã tặng cho Diệp Hương. Nham Nạp cảm thấy kì quái, tầm mắt quan sát người thanh niên, lại thấy người thanh niên này nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình thường, lên xe đi mất….






Nguy Cơ
Cố Thừa Hiên rời khỏi nhà của Nham Nạp, chỉ nghỉ ngơi 1-2 tiếng, liền cuộn bản đồ, mang theo khẩu súng, một dao Mi-crotechL. C. CDA hai lưỡi rồi một mình triển khai hành động. Còn Ninh Mông đi theo Ninh Trí Ngôn trở về lại khách sạn trong thành phố Côn Minh, chuẩn bị để ngày mai quay về thành phố N.
Đêm đó, Ninh Mông không buồn ngủ chút nào liền dựa đầu vào giường. Điện thoại di động vẫn luôn nắm trong tay, cô biết rõ Cố Thừa Hiên mới đi có ba ngày mà thôi, căn bản là không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ nhanh như vậy, nhưng vẫn ngây ngốc mà hy vọng giờ phút từ điện thoại có thể truyền đến giọng nói của anh, vỗ về những phiền não của cô.
“Tiểu Cửu,” Ninh Trí Ngôn ở bên ngoài gõ cửa, bộ dạng dường như rất gấp, “Cháu chưa ngủ sao? Chú Bảy có việc muốn hỏi cháu một chút.”
Ninh Mông kéo suy nghĩ về, vội vàng xoay người xuống giường mở cửa ra, Ninh Trí Ngôn tay gắt gao cầm điện thoại di động vẻ mặt trầm xuống đi vào trong phòng. Nhìn vào ánh mắt nghi hoặc của cô, ông hỏi: “Cháu xem một chút có phải số điện thoại này gọi cho cháu không?”
Ninh Mông càng suy nghĩ càng luống cuống, muốn gọi điện thoại cho Cố Thừa Hiên nhưng lại sợ làm chậm trễ nhiệm vụ của anh, gấp đến mức cắn mười đầu ngón tay nhẵn nhụi. Ninh Trí Ngôn trầm mặt trở về phòng. Ninh Mông ở trong phòng rửa mặt bằng nước lạnh, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là gọi điện thoại đến nhà của Đại đội trưởng Dịch. 
“Này.”
“Đại đội trưởng Dịch, em là Tiểu Cửu, ngại quá, đã trễ thế này còn quấy rầy anh.” Ninh Mông có chút xấu hổ nói.
“A, là em dâu……” Đại đội trưởng Dịch ha ha cười hai tiếng, hỏi, “Có chuyện gì sao?”
“Ách…..Anh có thể nói cho em biết có phải bây giờ Cố Thừa Hiên đang ở Vân Nam không?” Ninh Mông ấp a ấp úng hỏi, làm một người quân tẩu mà nói, vấn đề này là kiêng kị, nhưng mà cô không có cách nào, cô không có cách nào nghe từ miệng người khác nói rằng chồng mình sẽ chết, cô không nghĩ đến việc sau này chỉ còn một người sống. Cô tin tưởng vào tình yêu, vẫn luôn tin tưởng…..Cho nên, cô rất sợ cô đơn, rất sợ……
“Em dâu à, không phải anh không nói cho em, nhưng cái này liên quan đến kỷ luật, anh không có cách nào để nói được.” Giọng điệu của Đại đội trưởng Dịch bỗng dưng trở nên nghiêm túc.
“Thật xin lỗi…..” Ninh Mông vừa nghe anh trả lời, đôi mắt lại đỏ lên, “